Chương 45: Gài bẫy

Vụ án Mộ Tiểu Tiểu chủ mưu ám sát Hoắc Đình An được lập vào đêm mười lăm tháng tám, đúng vào giờ Hợi bốn khắc, do Hoắc Tĩnh đệ đơn kiện tại Đại Lý Tự. Nguyên cáo là Định Bắc hầu phủ, bị cáo lại là Tương vương phi tương lai.

Đại Lý Tự nhận được đơn kiện, lập tức khai đường thẩm vấn suốt đêm.

Trong đại đường rộng lớn, ánh đèn lồ ng đỏ hắt ra những vệt bóng dài, càng làm nổi bật không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Giữa đại đường, nữ tử bị áp giải đến, đối diện với cha con Hoắc gia.

Hai bên trái phái có Tần Vương và Tương Vương cùng có mặt để bàng thính, chủ thẩm Đại Lý Tự Khanh Mục Lan Đường.

Mục Lan Đường ngồi thẳng trên công đường, tay đặt ngay ngắn trên bàn gỗ lim, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người một.

Còn chưa hết dư vị của cung yến Chiêu Dương Điện, hắn đã bị lôi tới đây giữa đêm khuya, cùng với cả đám quan viên khác.

Nếu nói trắng ra, thì đây chẳng khác nào một hồi cung yến bị kéo dài tới tận công đường.

Chín năm nhập sĩ, hắn chưa từng gặp vụ án nào hoang đường như thế này.

Một khắc trước, Định Bắc hầu phủ còn tự tay tặng người cho Tương Vương phủ, tỏ ra hòa thuận vui vẻ.

Một khắc sau, trên công đường, hai bên lại thành nguyên cáo

- bị cáo, sinh tử đối lập.

Hoắc Tĩnh đã đệ mẫu đơn kiện, cáo buộc:

Mộ Tiểu Tiểu chủ mưu ám sát Hoắc Đình An.

Mà đã là chủ mưu, tất có tòng phạm.

Và tòng phạm ấy, đã sa lưới.

Khi đệ đơn kiện, Hoắc Tĩnh cũng đồng thời mang theo nhân chứng

- kẻ cùng tham dự vào vụ việc.

Lưu Tô.

Người An Tây, năm nay hai mươi sáu.

Một kẻ giang hồ, làm nghề áp tải bảo tiêu.

Cũng chính là ân khách năm xưa của Mộ Tiểu Tiểu tại phường trung.

Giờ đây, hắn quỳ giữa đại đường, ánh nến lay động phản chiếu gương mặt phủ đầy bụi đường và mồ hôi lạnh.

Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng ván gỗ lạnh lẽo bên dưới phát ra tiếng ken két.

Một màn kịch lớn đã bắt đầu.

Lưu Tô cúi đầu, giọng trầm khàn, từng chữ rành rọt vang vọng trong đại đường.

"Tháng Giêng năm nay, thảo dân vì thua bạc mà mắc nợ, trốn chạy đến Trường An. Trong một lần tình cờ, gặp lại Mộ Tiểu Tiểu. Nàng than oán bản thân nhiều năm phụng dưỡng quyền quý, mà vẫn không được danh phận. Lòng tích tụ oán hận.

Sau đó, nàng tặng bạc giúp thảo dân trả nợ, nhưng yêu cầu ta làm một chuyện—tập kích Hoắc Hầu gia.Như thế, nàng có thể lấy thân cứu Hoắc Hầu, mong đổi lại ân tình.

"Lưu Tô cười lạnh, vẻ mặt thản nhiên:"Lúc đó, thảo dân ngu muội, đã đồng ý. Đến ngày mười chín tháng Sáu, đúng như đã bàn định, ra tay hành thích Hoắc Hầu gia.

"Lời vừa dứt, đại đường bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Mục Lan Đường cau mày, quay sang phía bị cáo."Mộ Tiểu Tiểu, lời hắn nói có đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!