Xưa nay, Tiểu Diệp Tử luôn ngủ một mình trong sân của mình, chuyện đó vốn không có gì lạ. Nhưng hiện giờ nàng đang nằm trong Thúy Vi Đường, làm sao Diệp Chiếu có thể bỏ nàng lại để chạy đến Thanh Huy Đài?
Vì thế, nàng tự nhiên từ chối Tiêu Yến.
Đến khi trăng lên giữa trời, Diệp Chiếu mới có chút buồn ngủ. Nhưng vừa cảm thấy cổ họng ngứa ran, nàng liền biết cơn ho lại sắp kéo đến.
Sợ làm Tiểu Diệp Tử tỉnh giấc, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, uống một chén trà nhỏ rồi ra ngoài hành lang hóng gió, cố gắng kìm nén. Thế nhưng, đến khi nằm trở lại giường, cơn ho lại càng dữ dội hơn.
Nàng cúi người, chống vào hành lang mà ho suốt một lúc lâu.
Đêm tháng sáu oi bức, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả người, thế nhưng trong lồ ng ngực nàng lại từng đợt lạnh lẽo, tựa như bị gió rét xuyên thấu qua xương cốt.
"Vương phi, người có muốn dùng chút nước không?"
Thị nữ gác đêm vội đỡ lấy nàng, dìu nàng ngồi xuống bên hành lang dài.
Để bổn vương.
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Diệp Chiếu ngẩng lên, mới phát hiện Tiêu Yến không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Hắn tiếp lấy chén trà, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng giúp thuận khí, rồi quay sang phân phó:
"Ngươi đi xem quận chúa có bị đánh thức không."
Diệp Chiếu không còn sức để từ chối.
Cơn ho dữ dội khiến nàng choáng váng, mơ màng nhận lấy chén nước từ tay hắn, miễn cưỡng uống hai ngụm rồi dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt.
Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, ngoài tiếng gió lướt qua mái hiên, chỉ còn lại tiếng thở d ốc nặng nề của Diệp Chiếu.
Ánh trăng nhạt nhòa phủ xuống, một nửa hắt lên khuôn mặt Diệp Chiếu, sắc trắng bệch của nàng dưới ánh sáng lại càng lộ rõ vẻ xanh xao.
Tô Hợp từng nói, nàng không phải đang ngủ bình thường, mà là một lần nữa rơi vào hôn mê.
Tiêu Yến lặng lẽ ôm nàng một lát, chờ đến khi hơi thở nàng dần đều đặn hơn, hắn mới cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Sau đó, hắn cẩn thận bế nàng lên, bước về phía tẩm điện.
Trên giường, Tiểu Diệp Tử vẫn ngủ say, nằm ngoan ngoãn ở một bên, không lấn quá nửa chăn đệm.
Tiêu Yến đặt Diệp Chiếu xuống giường, kéo chăn đắp cho nàng. Ánh mắt hắn vô thức rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Diệp Tử.
Hắn đưa tay lên, định chạm vào nàng—
Nhưng đến khi đầu ngón tay chỉ còn cách một chút, hắn vẫn là chần chừ. Cuối cùng, hắn lặng lẽ thu tay lại, chỉ kéo chăn giúp nàng ngay ngắn hơn một chút, rồi xoay người rời đi.
Bước ra ngoài, giọng hắn trầm thấp truyền đến:
"Mang đá lạnh ra ngoài, sáng mai mang vào."
Bên ngoài, giọng Tiêu Yến trầm thấp phân phó thị nữ, âm thanh rất nhẹ, như sợ kinh động người bên trong.
Nhưng trên giường, tiểu cô nương vẫn nghe thấy.
Tiểu hài tử mở mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn phản chiếu trên bình phong. Một lát sau, nàng khẽ cử động, vươn bàn tay nhỏ bé kéo góc chăn lên, cẩn thận đắp lại cho mẫu thân, rồi mới lặng lẽ nhắm mắt ngủ tiếp.
Tiêu Yến sau khi khỏi hẳn bệnh, lại có thê tử có nữ nhi bên cạnh, có thể nói là phúc trạch viên mãn. Tin tức truyền ra, Tần Vương phủ lập tức trở thành nơi náo nhiệt bậc nhất. Khách khứa tới chúc mừng nối liền không dứt, triều thần, công tước tặng lễ vô số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!