Sau khi giao mọi việc còn sót lại ở Thấm Viên cho Lâm Phương Bạch xử lý, Tiêu Yến lập tức rời đi mà không chút chần chừ.
Mọi người đều biết Tần Vương Điện hạ là người quý trọng hiền tài, điều này không có gì lạ.
Huống hồ, vừa rồi, người anh hùng trên tường đông kia đã ra tay cứu Quận chúa, võ nghệ cao cường, vậy mà lại bị đánh lén trọng thương. Tiêu Yến muốn đích thân đi tìm nàng, cũng là điều dễ hiểu.
Không ai nghi ngờ quyết định của hắn.
Thế nhưng…
Nửa canh giờ sau, không ai thấy bóng dáng vị cao thủ kia đâu, mà người Tiêu Yến mang về lại là một kẻ hoàn toàn khác.
Không phải ai khác, mà là Quý Nhũ Nhân, người đang bị cấm túc.
Toàn bộ môn hạ Thương Sơn trong Thấm Viên đã bị thanh trừng, ám vệ cũng đang dọn dẹp sạch sẽ tàn cuộc, thì Tần Vương điện hạ lại ôm nàng trở về.
Lục Vãn Ý xưa nay không phải người nhiều chuyện.
Sau đêm tiệc đẫm máu, kẻ thù đã bị treo cổ, một hơi uất nghẹn bao năm qua cuối cùng cũng tan đi.
Nàng quá mệt mỏi, chỉ lặng lẽ liếc nhìn những thi thể còn chưa được thu dọn, rồi xoay người trở về phòng, chẳng buồn bận tâm thêm nữa.
Nhưng…
Sau khi rửa sạch lớp trang điểm, tâm trí vốn đã lắng xuống của nàng bỗng dậy lên một tia nghi hoặc.
Tại sao?
Diệp Chiếu cùng nhóm người của phái Thương Sơn đồng thời tiến vào vương phủ. Dù thân phận trong sạch, nàng lại có bát tự vô cùng hợp với Tiêu Yến, đến mức Hiền Phicũng vừa mắt. Thêm vào đó, gương mặt nàng đẹp đến kinh diễm lòng người, khiến Tiêu Yến có đôi phần yêu thích.
Những lý do ấy, thoạt nhìn đều đủ để nàng được tuyển vào phủ.
Nhưng…
Bát tự chỉ là cái cớ.
Tiêu Yến xưa nay không phải kẻ dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, lại càng không phải người để chuyện nữ nhânlàm hỏng đại sự.
Lần này hắn tiêu diệt phái Thương Sơn, cũng là để báo thù cho Lục gia, đồng thời thu phục toàn bộ quyền quý An Tây và các thế lực lục lâm địa phương.
Nói cách khác, với hắn, đây chẳng khác nào có thêm một đội quân tinh nhuệ trong tay, hắn tuyệt đối không để bất cứ sai sót nào xảy ra.
Giữa thời điểm quan trọng như vậy, bỗng dưng có một người ngoài kế hoạch xuất hiện…
Lục Vãn Ý, dựa vào trực giác của mình, không thể không sinh lòng nghi hoặc đối với Diệp Chiếu.
Huống hồ, đêm nay, nàng ta lại có mặt tại đúng nơi mấu chốt nhất.
Lục Vãn Ý trầm tư hồi lâu nhưng vẫn không thể tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Đang định buông xuống chiếc trâm cài cuối cùng, bỗng có người hầu vội vàng chạy đến, cung kính bẩm báo:
Điện hạ triệu kiến.
Lục Vãn Ý khẽ nhíu mày.
Quý Nhũ Nhân bị thương, hắn không ở bên bồi mà lại triệu nàng làm gì?
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khó hiểu. Nhưng với tính cách xưa nay không nhiều lời, nàng không hỏi thêm một câu, chỉ khẽ nâng váy, đứng dậy rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!