Chương 14: Tin đồn

Thấm Viên nằm ở thành Lạc Dương, cách phía bắc ba mươi dặm, tọa lạc trên đỉnh Mang Sơn. Đây vốn là một lâm viên hoàng gia, nơi đây tựa núi gần sông, phong cảnh hữu tình, trong viên có suối nước nóng tự nhiên, bốn mùa kỳ hoa dị thảo khoe sắc.

Tiêu Yến từ nhỏ đã mang bệnh trong người, cứ đến mùa thu thì tay chân lạnh buốt, toàn thân phát hàn, y quan dặn dò cần thường xuyên điều dưỡng, nhất là ngâm mình trong suối nước nóng thuốc tắm để giúp giảm bớt cơn đau.

Vì thế, Tiêu Minh Ôn đã cho tu sửa, xây dựng lại Thấm Viên, ban tặng riêng cho Tiêu Yến, biến nơi này thành chốn dừng chân ấm áp của hắn.

Chỉ là, trong viên có nhiều nơi cần bảo dưỡng, nhất là khu suối nước nóng. Dòng nước từ suối được dẫn phân thành nhiều hồ nhỏ, mỗi hồ lại phối hợp với dược liệu riêng, một khi mở suối cho nước trào ra, chi phí hao tổn chẳng khác nào đốt bạc.

Hơn nữa, mỗi lần lui tới đều phải chuẩn bị xe ngựa, mang theo nô bộc hầu hạ, từng chút từng chút đều tốn kém không ít ngân lượng.

Cũng bởi vậy mà nhiều năm qua, Tiêu Yến hiếm khi đến đây. Chỉ vào cuối thu, khi trời bắt đầu trở lạnh, hắn mới cùng mẫu thân về lại chốn này, tận hưởng hơi ấm từ suối nước, như tìm về một chút bình yên giữa ngày đông giá rét.

Giống như ngày đầu hạ năm nay, khi nhập viên mở tiệc, tựa hồ đánh dấu một cột mốc quan trọng sau hơn mười năm.

Lại còn cố ý chọn đúng dịp Đoan Dương để cùng thị thiếp đi trước, trong đó hàm chứa bao nhiêu tầng ý nghĩa, chẳng cần nói cũng rõ.

Chỉ là, khắp trong phủ trên dưới đều lấy làm khó hiểu vì cớ gì lần này không mang theo Diệp Chiếu?

Nàng chính là người trong buổi Bách Hoa Yến hôm đó, được sủng hạnh ngay đêm nhập phủ, ngày hôm sau lại càng được hầu thiện. Xét ra, nàng tuyệt đối không nên là người có thể bị bỏ lại như vậy.

Vì vậy, trong vương phủ, những lời đồn thổi bắt đầu lan ra, từng tiếng rì rầm nhỏ vụn, len lỏi khắp nơi.

"Nàng đến chẳng phải là để xung hỉ sao? Nhưng rồi sao? Nàng vừa vào cửa chưa bao lâu, đã khiến điện hạ ngày hôm sau thấy máu đổ. Như vậy thật chẳng phải điềm lành! Điện hạ nào dám giữ nàng bên người?"

"Nếu chẳng phải vì bát tự hợp mệnh, được Hiền phi nương nương chọn trúng, thì với tính cách của điện hạ, liệu có chấp nhận một kẻ biến Thanh Huy Đài thành như vậy? Ngài ấy vốn yêu thích sự thanh tịnh, ưa sạch sẽ, chỉ e đã sớm quên nàng từ lâu."

"Nô tỳ nghe nói, hôm ấy nàng ở tẩm điện thốt lên rằng không muốn phụng dưỡng, điện hạ vì thế mới nổi giận."

"Huống hồ lần này không chỉ là chuyến đi Thấm Viên đơn thuần. Điện hạ còn cùng các vị chủ nhân khác phong tình đậm đà, bên trên lại có Thanh Hà huyện chúa, Tương Ninh quận chúa… E rằng Quý nhũ nhân muốn giành lại chút thể diện cũng chẳng dễ dàng gì!"

Không quá mấy ngày, những lời đồn thổi trong phủ cứ thế lan rộng, từ miệng người này sang tai người khác, cuối cùng truyền đến tai Hiền phi.

Mà nói đúng hơn, là do chính Liêu chưởng sự vào cung, tận tâm bẩm báo lại.

Ánh mặt trời cuối xuân rực rỡ nhưng không chói gắt. Hiền phi ngồi nơi hành lang chăm chú khâu vá.

Khâu xong mũi chỉ cuối cùng, nàng thu lại đường may, lúc này mới ngẩng đầu hỏi:

"Điện hạ đã trao vòng tay cho nàng chưa?"

Liêu chưởng sự cung kính đáp:

"Dạ, chưa. Nhưng điện hạ đã nghe theo lời nương nương, chuẩn bị chỉ vàng thật tốt."

Hiền phi thoáng ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi:

Khi nào chuẩn bị?

"Ngay hôm ra cung, điện hạ đã sai người chuẩn bị xong."

Hiền phi khẽ cười, hỏi:

"Hiện giờ Quý nhũ nhân đang ở đâu?"

Thúy Vi Đường.

"Vậy thì cứ để hắn tự quyết, bổn cung cũng chỉ có thể làm chủ ba phần mà thôi."

Liêu chưởng sự cúi người lui ra. Hiền phi cầm một chiếc túi kim chỉ khác, tiếp tục khâu vá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!