Chương 16: Hoa ta mà nở thì đẹp hơn hẳn trăm hoa khác

Type: neko tama

Vầng dương đang lấp ló đằng đông, chim chóc thức dậy từ sớm ríu rít đậu đầu cành, chốc chốc lại mổ vào nhuỵ hoa. Nhành hoa đung đưa, hoa rơi trong gió tạt vào mái hiên cửa sổ, rớt lên trán Hoa Diễm Cốt nơi đầu giường.

Nàng khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Nàng cất tiếng hỏi nhưng không ai đáp, mãi hồi lâu, nàng mới phát hiện ra Kinh Ảnh đã không còn ở bên cạnh nàng.

Đặt tay trái lên cổ tay phải, Hoa Diễm Cốt tự bắt mạch cho mình, thấy mạch tượng đã ổn định, có điều vẫn hơi yếu, nàng biết mình đã không còn đáng ngại nữa. Rồi nàng khoác y phục, đẩy cửa ra ngoài muốn đi kiếm chút đồ ăn.

Trước khi đẩy cửa, nàng đã nghĩ bụng: "Cái tên ham ăn Kinh Ảnh kia nếu không ở cạnh mình, thì ắt hẳn là đang lục lọi đồ ăn trong bếp".

Cho tới khi cánh cửa chạm hoa mở ra "Két" một tiếng, một cơn gió mang thoe mùi tanh phả vào mặt, khiến nàng sững người đứng bên cửa.

Sân nhỏ trước nhà, dưới đất đầy những vết máu, tựa như vô số cánh hoa đỏ rơi vãi trong cơn mưa gió. Mười mấy thi thể lấp đầy các góc nhìn trong tầm mắt, cạnh những xác chết còn có những đoạn kiếm gãy bồi táng, điểm xuyết cho chiếc sân nhỏ thành một sa trường vừa trải qua mưa máu gió tanh.

Ánh mặt trời dịu nhẹ gột rửa vết máu trên mặt đất, và cũng treo lơ lửng trên đuôi kiếm màu xanh lam của cậu ta.

Dưới chân cửa, Kinh Ảnh đang ôm kiếm ngủ quy lưng với Hoa Diễm Cốt. Dải dây kiếm màu xanh lam bị gió thổi bay rất dài rất dài trong gió.

Cậu ta một tay giữ kiếm, ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng Hoa Diễm Cốt, đâu dựa kiếm ngủ với vẻ đầy bất an.

Hoa Diễm Cốt khẽ khàng bước đến bên cậu ta, từ từ ngồi xổm xuống, nhìn vào một bên mặt đầy vết thương của cậu ta.

Tiếng đung đưa của trâm cài trên đầu nàng làm Kinh Ảnh tỉnh giấc.

Kinh Ảnh bất chợt mở bừng mắt, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt, cả người cậu ta như thanh kiếm thu vào trong bao, trở nên dịu dàng vô hại:

"Diễm Cốt." Kinh Ảnh nghiêng đầu, ánh mặt trời rơi vào trong cắp mắt trong veo của cậu ta.

"Ta đói rồi", cậu ta lẩm nhẩm.

Hoa Diễm Cốt đưa tay lau đi vệt đất vàng bên khoé môi cậu ta, nhỏ nhẹ hỏi: " Mấy hôm nay... ngươi đã ăn những gì vậy?".

"Cái gì cũng ăn." Kinh Ảnh bình tĩnh nhìn nàng, thành thực nói: "Cọng cỏ cũng được, vỏ cây cũng được, mà gạo sống cũng không sao, nếu không có thời gian thì ăn luôn bùn đất... Diễm Cốt, người sao vậy?".

Hoa Diễm Cốt không phải kẻ ngốc, chứng kiến cảnh tượng này, nàng vừa nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì và ai đã bảo vệ nàng khỏi kẻ gian suốt bấy lâu nay.

"Không có gì." Nàng cúi đầu, khẽ hỏi: "Giờ ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ đi nấu cho ngươi".

"Ta muốn ăn thật nhiều cơm... có cả thịt nữa."

Kinh Ảnh mừng rỡ, sau đó như thể sực nhớ ra điều gì, cậu ta móc từ trong người ra một cái bọc được gói bằng giấy dầu, đưa đến trước mặt Hoa Diễm Cốt: "Cho người này".

"Đây là thứ gì vậy?", Hoa Diễm Cốt nghi hoặc nhìn cậu ta, rồi đưa tay nhận lấy.

"Ngày sinh của người là mùng bảy tháng Bảy, đây là lễ vật..."Gói giấy dầu nhuốm bẩn từ ngón tay Kinh Ảnh trượt vào lòng bàn tay Hoa Diễm Cốt: "Vốn định tặng cho người sớm hơn, nhưng người cứ ngủ suốt thôi... cho nên mãi mà chưa có cơ hội".

Hoa Diễm Cốt ngẩn người nhìn gói giấy dầu trong tay.

Bọc giấy dầu này là do Kinh Ảnh gói, cậu ta rất khéo tay, vừa mở gói giấy dầu ra thì một đoá hoa sen đẹp mắt liề nở tung trong tay Hoa Diễm Cốt.

Chỉ tiếc mứt khô và kẹo hoa quế được gói bên trong đã bị chảy nước và còn nhuốm máu.

Kinh Ảnh thấy vậy thì tỏ vẻ căng thẳng nhìn Hoa Diễm Cốt.

Hoa Diễm Cốt cầm đoá sen trong tay mãi hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "tại sao lại tặng ta lễ vật?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!