Sau khi thiếu nữ nói xin lỗi xong, dường như một nai con bị hoảng sợ lập tức chạy đi, chỉ để lại một làn gió thơm trong không khí. Nhìn góc áo màu đỏ biến mất trong tầm mắt, Lôi Lâm hơi bó tay, "Rõ ràng là Lôi Lâm đùa giỡn cô ta, cô ta lại đến xin lỗi? Đầu óc có vấn đề sao?"
Lẩm bẩm xong lại sờ sờ bình thuốc trong tay: "Chẳng lẽ lúc trước mình nghĩ sai rồi, Bối Tư Tháp này là một nha đầu tâm địa rất tốt!"
Lôi Lâm hơi tò mò đánh giá bình thủy tinh nhỏ trên tay: "Đã có thể sản xuất ra thủy tinh, nhưng nhìn công nghệ này vẫn còn tương đối thô ráp, tuy vậy cũng không kém rồi!"
Hắn mở nắp bình ra, lập tức có mùi thuốc truyền ra ngoài.
Theo thói quen kiếp trước, Lôi Lâm lập tức ra lệnh: "Chip! Quét thuốc bôi! Phân tích thành phần!"
"Tích! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu quét qua!"
"Phát hiện thành phần không biết, bắt đầu thành lập thí nghiệm mô phỏng!"
"Thí nghiệm chấm dứt! Tác dụng thuốc không biết tên: Hiệu quả vô cùng ngứa ngáy! Thời gian: Bảy ngày!"
"Ách!" Nhìn kết quả thí nghiệm, Lôi Lâm im lặng cả buổi, "Anh đây thu hồi lời nói lúc trước…, nha đầu kia, quả nhiên đen tối!"
Nhưng lại lập tức có cảm giác người trưởng thành nhìn đứa trẻ bướng bỉnh đùa dai.
"Dù sao vẫn còn con nít! Không dùng được thủ đoạn ngoan độc! Qua vài năm nữa, trong cái bình này hẳn phải là kịch độc!"
Lôi Lâm nhìn bình thủy tinh trong tay, nghĩ một chút rồi thu vào trong ngực: "Vẫn nên giữ lại đi, nói không chừng về sau có thể phát huy được tác dụng!"
Sau khi Bối Tư Tháp tới rồi đi thì không có người nào tới quấy rầy nữa.
Lôi Lâm lại nằm xuống, nhìn như đang ngủ nhưng trong đầu lại đang nhanh chóng suy nghĩ.
"Hiện tại đi tới Học viện Phù Thủy, không có nguy hiểm lộ thân phận, những người mặc áo trắng kia chính là Phù Thủy rồi, mình đi qua trước mặt bọn họ mấy lần, cũng không đưa tới chú ý, xem ra bọn hắn không phát hiện được dị thường trên người mình… Nắm chắc đi Học viện Phù Thủy lại lớn thêm mấy phần!"
"Nhưng Phù Thủy trong truyền thuyết đều là hóa thân của quỷ bí hung tàn, căn cứ vào chuyện mà Ước Hàn tử tước hỏi thăm ra, dường như ở trong học viện có cấm tàn sát lẫn nhau, nhưng cạnh tranh giữa những học viên cùng cấp vẫn rất kịch liệt, phải tìm cách tự bảo vệ!"
Nghĩ tới đây, hắn lại lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ ra, cầm trên tay.
Chiếc nhẫn kia đen nhánh, không thu hút chút nào, chỉ ở mặt trong có một hình vẽ chữ "Y" nho nhỏ, chung quanh còn có hoa văn phức tạp.
"Dùng tiêu chuẩn thời Trung Cổ, muốn khắc xuống hoa văn phức tạp như vậy trên mặt nhẫn, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Nhưng dù là cái gì, chỉ cần liên hệ cùng Phù Thủy thì dù xuất hiện chuyện gì đều không hề quái lạ!"
Lôi Lâm lẩm bẩm, lại phát ra mệnh lệnh: "Chip! Quét chiếc nhẫn trên tay!"
"Tích! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu quét qua!"
"Phát hiện kim loại không rõ thành phần, so sánh với tài liệu trong kho… Tư liệu chưa đủ, không thể phân tích!"
"Quả nhiên! Chip hiện tại muốn phân tích ra vật phẩm do Phù Thủy lưu lại vẫn quá miễn cưỡng!" Lôi Lâm thở dài, lại cất kỹ chiếc nhẫn đi.
"Phải làm thế nào mới có thể thăng cấp lực lượng nhỉ? Thân thể này thật sự là quá yếu! Còn không bằng cả đám bạn cùng lứa tuổi, như vậy sao được?"
"Ở kiếp trước, còn có thể tiến hành cải tạo gien, nhưng hiện tại rõ ràng không có điều kiện này, vẫn phải xem trong ký ức của Lôi Lâm, có lẽ sẽ có biện pháp nào…"
Lôi Lâm âm thầm nghĩ đến đây, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nằm xuống, trong đầu lại ra lệnh: "Chip! Sửa sang lại ký ức của Lôi Lâm!"
"Tích! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu sửa sang lại!"
Ở thế giới kiếp trước của Lôi Lâm, giới khoa học vẫn cho rằng phần lớn não bộ còn chưa dùng tới, ở trong đó có chứa tất cả thì ký ức từ khi sinh ra đến nay!
Có ký ức, dù bản thân đều không nhớ ra được, nhưng cũng nhất định tồn tại ở trong đầu!
Hiện tại, nghe Lôi Lâm ra lệnh, Chip phụ trợ, ký ức về cuộc sống sinh hoạt của Lôi Lâm từ lúc vừa ra đời đến khi được tuyển chọn thành Phù Thủy học đồ, bắt đầu cuộc hành trình này đều hiện rõ trước mắt Lôi Lâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!