"Đám súc sinh ti tiện ngu xuẩn, lại dám quấy nhiễu Phù Thủy đại nhân tôn quý nghỉ ngơi! Chỉ có tử vong mới là kết cục cuối cùng của bọn mày!"
"Maaß—— Cliche!"
Người đàn ông áo trắng ngâm tụng chú ngữ, trong đầu Lôi Lâm điên cuồng vang lên tiếng cảnh báo của Chip: "Cảnh báo!!! Cảnh báo!!! Phát hiện năng lượng nguyên phóng xạ!!! Phát hiện phụ năng lượng lập trường!!! Đề nghị chủ thể lập tức rời xa!!!"
Kiểu chữ đỏ tươi rõ ràng như thế, nhưng Lôi Lâm lại không bị kinh sợ thối lui, chỉ không ngừng nhớ lại chú ngữ vừa rồi mà người đàn ông kia ngâm tụng.
"Đây hình như không phải ngôn ngữ thông dụng trên đại lục, mà là một loại ngôn ngữ cổ đại, phi thường quấn miệng, Phù Thủy chính là dùng loại ngôn ngữ này để ngâm tụng chú ngữ sao?"
Mà khi người đàn ông áo trắng đứng dậy, Thực Hủ Lang chung quanh nhanh chân lui lại, giống như gặp được thiên địch.
"Năng lượng thứ cấp hỏa cầu!!!"
Sau khi chú ngữ kết thúc, trong tay người đàn ông xuất hiện một quả cầu lửa lơ lửng, trong đo lường tính toán của Chip, quả cầu lửa này tối thiểu nóng hơn một ngàn độ, rõ ràng đã đốt sạch không khí khiến chung quanh đều vặn vẹo.
Quả cầu lửa mang theo ngọn lửa, rơi vào giữa đàn Thực Hủ Lang.
Ầm!!!!!!
"Không được! Nhanh cúi xuống!" Lôi Lâm hét lớn, nhưng đáng tiếc vẫn chậm, dù là học đồ chung quanh hay đàn sói, đều người ngã ngựa đổ.
Tiếng nổ cực lớn truyền đến, mang theo một luồng sóng nhiệt.
"Phốc!!! Phi phi!!!" Lôi Lâm từ dưới đất bò dậy, vội vàng phun đất đá cỏ xanh trong miệng ra.
Lúc này trên người của hắn dính đầy bùn đất, nhìn giống như một người đất mới từ hố đất đi ra.
"Căn cứ vào Chip đo lường tính toán, chỗ kia hẳn là nơi sói đầu đàn ẩn nấp, hízzzz…" Lôi Lâm leo lên xe ngựa, nhìn phương hướng vừa rồi Phù Thủy công kích, không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Chỉ thấy nơi quả cầu lửa rơi xuống kia có thêm một hố lửa đen kịt rộng ba mét, sâu 2m, mà Thực Hủ Lang ở chung quanh nơi này đều là bị đốt thành than.
Đàn sói nức nở, rất nhanh đã chạy đi.
"Dùng thân thể nhân loại lại có thể làm đến nước này!!!! Đây là lực lượng của Phù Thủy sao?" Lôi Lâm nhìn Phù Thủy áo trắng, trong mắt đầy lửa nóng: "Lực lượng của Phù Thủy! Mình nhất định phải có được!!!!"
"Nhanh! Quét dọn chiến trường!" Không để ý ánh mắt nòng bỏng của học đồ chung quanh, người đàn ông áo trắng ra lệnh rồi lại trở về chỗ cũ, tụ lại cùng hai Phù Thủy khác.
Khi đi ngang qua thi thể Âu Lâm, hắn thoáng ngừng lại, móc ra một cái túi nhỏ màu vàng từ trong ngực Âu Lâm, bỏ vào trong lòng ngực của mình.
"Chuyện này… Hình như là túi đựng ma thạch của Âu Lâm!" Đồng tử Lôi Lâm co rụt lại.
"Đánh giá! Giới hạn! Ra tay! Ma thạch!" Lôi Lâm nhanh chóng suy nghĩ."Xem ra, những Phù Thủy kia là nhận nhiệm vụ, mới có thể đến hộ tống những học đồ này, trong quá trình này còn có chỉ tiêu tử vong, chỉ khi vượt qua số lượng nhất định, mới có thể bị đánh giá thấp, tiền lời giảm bớt!"
"Mà lúc trước có vẻ mình đã đánh giá thấp giá trị của ma thạch, những Phù Thủy này bỏ mặc học đồ tử vong, chỉ sợ là muốn chiếm ma thạch của học đồ tử vong!!!"
"May mắn! Hiện tại học đồ tử vong đã đến giới hạn nguy hiểm, về sau chúng ta có thể an toàn hơn!"
Sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện, sắc mặt Lôi Lâm rất kém cỏi, "Đây là thế giới Phù Thủy sao? Lý trí đến lạnh lùng! Lạnh lẽo tuyệt tình!!!"
"Mọi người nhanh thu dọn rồi lên đường, mùi máu tươi ở đây sẽ rất nhanh hấp dẫn kẻ săn mồi khác!"
Kỵ sĩ áo đen tên là An Cách Lôi cởi áo ngoài đã rách nát do lúc trước phát động bí kỹ, đổi lại một kiện áo choàng mới, mồ hôi trên đầu không ngừng lưu lại, thở hồng hộc, nhìn có chút suy yếu.
Trong mắt Lôi Lâm chợt lóe sáng: "Xem ra, kỵ sĩ kích phát bí kỹ, cũng phải trả giá thật nhiều…"
"Này! Lôi Lâm, cậu xem!" Đang lúc Lôi Lâm chuẩn bị lên xe, Kiều Trị vụng trộm tới, lấm la lấm lét về phía bên cạnh.
Trên một khung xe ngựa màu đen khác, Bối Tư Tháp ôm hai chân ngồi đó, trên bờ vai vẫn còn vết máu, nhìn giống như vừa đã khóc một hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!