Chương 197: Gặp mặt (2).

Dù sao, đối với việc phù thủy chính thức có thể phát hiện ra sự tồn tại của Chip hay không, Lôi Lâm trong lòng cũng không chắc.

"Chỉ có thể tạm thời trước che dấu thoáng một phát!"

Lôi Lâm ngâm xướng mấy âm tiết ngắn gọn.

Tiếng đùng đùng không dứt, trên mặt của hắn khẽ nhúc nhích, hai mắt cũng biến thành bình thường, không hề có hào quang bắn ra bốn phía.

Đây là một ứng dụng đơn giản của Nghĩ Hình Thuật, có thể điều chỉnh khuôn mặt ở mức độ rất nhỏ.

Rất nhiều nữ phù thủy chính thức sau khi chiếm được Nghĩ Hình Thuật hơn nữa tiến hành cải tiến, thường thường thi triển trên mặt chính mình, đạt tới hiệu quả thẩm mỹ nhất định.

"Hy vọng có thể tạm thời che dấu được!" Trong lòng Lôi Lâm có chút không chắc.

Trải qua Chip cải tiến, Nghĩ Hình Thuật có hiệu quả thập phần cường đại, học đồ cấp 3 khó có khả năng phát hiện sơ hở.

Nhưng đối với phù thủy chính thức thì Lôi Lâm hoàn toàn không có nắm chắc.

Cũng may nếu như chỉ là gặp mặt thoáng qua, đối phương cũng không chú ý tới Lôi Lâm, chỉ cần phù thủy chính thức không sử dụng phép thuật để dò xét điều tra, vậy thì cơ bản có thể giấu diếm được.

Trong lòng Lôi Lâm đã quyết định, gần đây sẽ dùng lý do đi du lịch ở Chiểu Công quốc để tìm kiếm di tích để rời khỏi Học viện Hắc Cốt Lâm, tiến về Nguyệt Cầm sơn mạch trước để tìm manh mối về di tích của Đại phù thủy Thâm Hồng.

Dù sao lúc trước Lôi Lâm từng nói với Quả Pháp Đặc đạo sư về chí hướng muốn đi ra ngoài du lịch, hiện tại nói ra cũng không quá đột ngột.

Sau khi nghĩ kỹ những chuẩn bị cần về sau, Lôi Lâm sờ lên bụng đang sôi lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, lúc trước hắn thí nghiệm một lần đã vượt qua một ngày.

Cho dù thể chất của Lôi Lâm cao thế nào. Chỉ cần còn là phàm nhân, sẽ không trốn thoát được quy luật tự nhiên, cũng sẽ cảm thấy đói bụng.

Tuy có thể sử dụng dược tề thể lực giải quyết vấn đề, nhưng Lôi Lâm đã uống đồ chơi kia đến mức buồn nôn rồi. Hơn nữa, trong tình huống có lựa chọn càng tốt hơn, Lôi Lâm cũng không muốn bạc đãi chính mình.

Nếu học viện đã có phòng ăn chuyên môn, cần gì phải lãng phí một ống dược tề chứ?

Lôi Lâm đơn giản rửa mặt rồi mở cửa phòng ngủ ra.

BA~! Một tấm giấy nhớ màu trắng rơi xuống đất, xem ra, lúc trước có người từng tới thăm Lôi Lâm, nhưng bởi vì Lôi Lâm đang chuyên tâm vào thí nghiệm mà đối phương cũng không dám xông vào, nên để lại lời nhắn đơn giản.

"Sẽ là ai chứ? Bích Cơ? Ni Ty? Hay là những người khác…"

Lôi Lâm hiếu kỳ nhìn tin nhắn trên tờ giấy.

Đến khi nhìn đến tên người nhắn, trên mặt Lôi Lâm nổi lên một tia kinh ngạc: "Lại là Gia Môn!"

Với tư cách là học đồ thiên tài tư chất cấp 5, Gia Môn tương đối cao ngạo, rất ít lui tới cùng học đồ khác.

Mà hiện tại, Gia Môn lại chủ động mời Lôi Lâm gặp mặt một lần, tự nhiên là khiến Lôi Lâm kinh ngạc.

"Có điều, nếu hắn đã đến rồi, vậy gặp một lần cũng tốt!"

Lôi Lâm suy nghĩ một chút, ngón trỏ có chút tái nhợt duỗi ra, trực tiếp viết lên tờ giấy màu trắng.

Mỗi lần ngón trỏ xẹt qua, sẽ lưu lại bút tích màu đỏ.

Trên tờ giấy nhớ này có hiệu quả pháp thuật, có thể truyền lại một chút tin tức đơn giản, đương nhiên, chỉ hữu dụng trong phạm vi ở Học viện Hắc Cốt Lâm, rất được các học đồ yêu thích.

Đối phương trả lời phi thường nhanh chóng, Lôi Lâm rất nhanh sẽ gặp được Gia Môn trong phòng ăn.

Hiện tại Gia Môn nhìn đã càng thêm trầm mặc, Lôi Lâm chú ý tới cánh tay vốn bị đứt rời của hắn, lúc này đã một lần nữa mọc ra một cánh tay mảnh khảnh, không khỏi mỉm cười.

Xem ra, hoa sinh thực của hắn đã bị Đa La Đặc dùng cho Gia Môn, nhưng không biết, để báo đáp lại, Gia Môn phải cho Đa La Đặc bao nhiêu đồ vật đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!