Lôi Lâm đang phòng ngừa tranh đấu không có ý nghĩa. Dù sao khoái cảm khi đánh thắng đối phương đối với hắn cũng còn lâu mới thoải mái bằng việc thông qua tu luyện để thực lực tăng lên.
Hơn nữa, giữa hắn và Âu Lâm cũng không có cừu hận, hoặc là hắn còn phải cám ơn đối phương tổn thương Lôi Lâm nguyên chủ, mới cho hắn cơ hội sống lại.
Lôi Lâm là người thực tế, đối với hắn thì thể diện không quan trọng bằng lợi ích.
Cho dù là dùng danh nghĩa gia tộc để thề, đối với hắn cũng không có tổn thất gì, nhưng yêu cầu phía sau của Âu Lâm đã chạm tới giới hạn của hắn.
"Mày… Mày không thể như vậy! Áo đen đại nhân sẽ không bỏ qua cho mày!"
Lôi Lâm nắm chặt túi trong tay, vẻ mặt hoảng loạn.
"Ha ha… Những người áo đen kia sao có thể quản chuyện của chúng ta? Mày đã quên lần trước bị tao đánh ngất mà cũng không có ai để ý tới sao?"
Âu Lâm siết chặt nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng vang thanh thúy: "Không muốn bị tao đánh gãy xương sườn thành từng đoạn lời thì ngoan ngoãn giao ma thạch ra đây!"
Âu Lâm tới gần, thân thể cao lớn bao phủ Lôi Lâm.
Lôi Lâm nhìn chung quanh, ở đây đã rời khá xa nơi trú quân, chung quanh chỉ có mấy thiếu niên đi theo Âu Lâm đến, hiện tại cũng đều lộ ra vẻ xem cuộc vui.
"Không cần nhìn, sẽ không có ai đến cứu mày đâu…"
Âu Lâm cười gằn.
"Thật sao? Không ai đến là tốt rồi!" Lôi Lâm đột nhiên cười cười.
Thân ảnh lóe lên, đến khi xuất hiện lại đã đi tới sau lưng Âu Lâm, "Chuyện ngày đó, tao cũng có thể báo thù!"
Một cước hung hăng đá ra! Mang theo kình phong, đá vào bên hông Âu Lâm.
Âu Lâm cũng cảm giác được một luồng lực lượng rất lớn từ trên chân Lôi Lâm truyền đến, đá tới khiến thân thể của hắn bay đến giữa không trung!
Ầm! Âu Lâm té ngã trên đất, bên hông truyền đến đau nhức kịch liệt, khiến mắt hắn đỏ lên: "Mày dám! Mày dám! Mày lại dám làm tổn thương tao!"
"Mày nhất định phải chết! Tao muốn treo cổ mày lên!"
Âu Lâm bỗng nhiên đứng lên, trong mắt phát ra tia sáng khát máu hung tàn.
"Đây là ưu thế khi thể chất tốt sao?" Nhìn thấy một cước chỉ dùng năm phần mười lực lượng vừa rồi mà Âu Lâm vẫn điềm nhiên như không việc gì, đồng tử Lôi Lâm co rụt lại.
"Hàaa…!" Âu Lâm vung nắm đấm, như một con gấu chó điên cuồng.
Lôi Lâm nghiêng người, tránh thoát nắm đấm của Âu Lâm, lập tức nhìn thấy nắm đấm của Âu Lâm nện vào thân cây sau lưng, rõ ràng để lại một dấu vết rất sâu, 1. 7 lực lượng, quả nhiên không phải chuyện đùa.
"Nắm đấm thật mạnh, dù là thể chất của mình cũng không chịu được mấy quyền…" Lôi Lâm Phi suy nghĩ.
"Chip! Mô phỏng phương án đánh bại tốt nhất!"
"Tích! Nhiệm vụ thành lập! Bắt đầu hình thức phụ trợ!" Âm thanh của Chip truyền đến, trong nháy mắt đa thu được phương án tốt nhất.
"Ngồi xổm xuống!" Chip nhắc nhở, Lôi Lâm lập tức ngồi xổm tránh né công kích của Âu Lâm.
"Địch nhân xuất hiện sơ hở trong phòng ngự! Hướng công kích tốt nhất: Dưới nách!" Chip truyền đến âm thanh.
Thân hình Lôi Lâm liên tục lóe lên, tránh thoát đòn tấn công của Âu Lâm, hơn nữa còn xông tới gần."Mày biết không! Tuy lực lượng của mày cường đại, nhưng đáng tiếc là thân pháp không đủ linh hoạt, đây là vì hình thể ảnh hưởng xấu sao…"
Lôi Lâm vừa tấn công, mà còn có thể nói chuyện, cho thấy hắn vẫn còn dư lực.
"Chuyện này… Đây vẫn là Lôi Lâm lúc trước sao? Hắn… Làm sao hắn có thể cường đại như vậy?" Các thiếu niên vây xem, kinh ngạc há to miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!