Chương 10: Thập Tự Kiếm (2).

Việc này đương nhiên không thể gạt được người áo đen, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, Lôi Lâm phát hiện tính cách của bọn hắn vô cùng lãnh đạm, chỉ cần không rời khỏi nơi trú quân quá xa, mang đến phiền toái cho bọn họ, thì họ sẽ không để ý.

"Lại so một lần rồi hãy trở về đi!" Lôi Lâm nói ra "Đấu hết lần này, thanh Thập Tự kiếm này cũng có thể trả lại cho cậu rồi!"

"Hừm… Ồ?" Kiều Trị vốn có chút không đếm xỉa tới, ánh mắt lập tức sáng ngời "Cậu rốt cục đã sử dụng xong rồi…, Cổ Tư vẫn luôn hối thúc tôi đòi về!"

Muốn tu luyện kiếm thuật, thứ cần thiết đầu tiên chính là một thanh Thập Tự kiếm!

Với tư cách là quý tộc, không ít thiếu niên đều mặc võ sĩ phục, trên eo đeo trường kiếm.

Nhưng trước kia Lôi Lâm không có, lý do là —— quá nặng! Ảnh hưởng hoạt động!!!

Bởi vì ngại phiền toái, Lôi Lâm tham gia hành trình còn chẳng thèm mang lấy một chiếc dao găm, khiến Lôi Lâm sau khi xuyên việt rơi vào trạng thái tay không tấc sắt, ngay cả Thập Tự kiếm dùng để huấn luyện cũng không có để dùng.

Vì huấn luyện kiếm thuật, Lôi Lâm đập tức đánh chủ ý tới người bạn thứ nhất gặp sau khi hắn tỉnh lại —— Kiều Trị.

Dùng chuyện làm lộ quan hệ ban bè để uy hiếp, lại bắt Kiều Trị cung cấp miễn phí vũ khí và bồi luyện!

Nghĩ đến lúc ấy hai mắt Kiều Trị trắng bệch, vẻ mặt như vừa kết giao với bạn xấu, Lôi Lâm vẫn không nhịn được cười.

"Tuy kiếm thuật của cậu tiến bộ rất nhanh! Nhưng thật sự không cần Thập Tự kiếm nữa hả?" Kiều Trị hỏi lại.

"Dù sao tôi và Cổ Tư rất quen thuộc, lại mượn thêm một thời gian ngắn cũng không sao…"

"Cám ơn ý tốt của cậu! Nhưng thật sự không cần!" Lôi Lâm mỉm cười cự tuyệt.

Trải qua khoảng thời gian huấn luyện thực tế này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ kiếm thuật Thập Tự bí truyền của Pháp Lôi Nhĩ, bởi vì có Chip nên kiếm thuật của hắn sẽ một mực bảo trì ở trạng thái đỉnh cao, sẽ không bởi vì không động vào Thập Tự kiếm mà ngượng tay.

"Được, chúng ta đánh một trận cuối cùng, vẫn quy củ cũ, tôi chỉ ra khí lực giống như cậu!"

Kiều Trị vừa nói vừa cầm lên đại kiếm, thân kiếm sáng ngời dưới ánh trăng lóe ra hàn quang.

Lôi Lâm cũng đi tới, "Đến đây đi! Lần này không cần nương tay!"

Hắn có một thí nghiệm, muốn trải qua thực tế mới bắt đầu.

"Chip! Thành lập nhiệm vụ! Phân tích thực lực của đối thủ và cảnh vật chung quanh, mô phỏng phương án đánh bại tốt nhất!"

"Nhiệm vụ thành lập, bắt đầu phân tích…"

"Kết quả thí nghiệm, chủ thể vô hại, mục tiêu mất đi sức chiến đấu, có mở ra động thái phụ trợ thị giác?"

"Mở ra!" Theo mệnh lệnh của Lôi Lâm, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện vô số đường nét màu xanh da trời, tựa như hư cấu hóa. sân bãi

"Căn cứ phản ứng của mục tiêu, xác suất công kích trước là 98. 99%, bộ phận công kích là cánh tay phải chủ thể! Phương án ứng đối tốt nhất là: Nghiêng người, nhảy chém!"

Nghe âm thanh của Chip, ánh sáng màu xanh da trời trong võng mạc Lôi Lâm cũng cấu thành hư ảnh Kiều Trị, giơ đại kiếm chém tơi cánh tay phải Lôi Lâm.

"A! Xem kiếm!" Kiều Trị hô to, quả nhiên hắn khởi xướng tiến công, hai tay vung đại kiếm đánh tới Lôi Lâm, động tác giống hư ảnh vừa mô phỏng như đúc.

Khóe miệng Lôi Lâm cong lên mang theo mỉm cười, nghiêng người tránh công kích này, hai tay giơ lên Thập Tự kiếm rồi nhảy lên, hung hăng đánh xuống.

Nhảy chém!!!

"Móa! Tại sao có thể như vậy?" Kiều Trị hú lên quái dị, lăn ra khỏi chỗ, tránh né mũi kiếm Thập Tự kiếm.

Thập Tự kiếm của Lôi Lâm chém trên mặt đất, bùn đất cùng hòn đá nho nhỏ bắn lên.

Kiều Trị đứng dậy, sắc mặt biến thành nghiêm túc, hắn có thể cảm giác được, vừa rồi dường như Lôi Lâm đã sớm dự liệu được công kích của hắn, hơn nữa lắm rõ động tác của hắn như lòng bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!