Chỉ cần thành tích khoa văn hóa max điểm, hắn hoàn toàn có thể trùng kích vào lớp đặc huấn lớp mười hai.
Trần Thư không hề do dự, vỗ vỗ ngực:
- Tiền này ta cho mượn, có điều có lãi…
- Cứ dựa theo lãi suất gấp hai của ngân hàng mà tính!
Hạ Băng vội mở miệng, trực tiếp đáp ứng.
Trời sinh tính cách của nàng kiêu ngạo, mở miệng vay tiền đã không dễ dàng, nếu không tính lãi, ngược lại đáy lòng của nàng sẽ bất an.
- Ngươi cần bao nhiêu?
Trần Thư mở miệng nói.
- Mười vạn..
Hạ Băng thấp giọng mở miệng nói.
- Khụ khụ khụ…
Nháy mắt Trần Thư bị sặc nước miếng ho khan.
Đại tỷ, ngươi là nghe ngóng toàn bộ tài sản của ta đúng không?
- Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì?
Trần Thư hỏi.
- Ta lập tức có thể đột phá đến Ngự Thú Sư cấp sáu, muốn đi chợ đen mua Ngự Thú Châu trung phẩm.
Hạ Băng thẳng thắn, trong mắt của nàng có chờ mong.
Là học sinh của lớp ngự thú năm, có thể trở thành Ngự Thú Sư cấp sáu, hiển nhiên là cực kỳ hiếm thấy.
Đây đã là thành tích trước mười của lớp, có thể vững vàng đi vào lớp đặc huấn lớp mười hai.
- Được! Ta cho ngươi mượn! Có điều ta có một điều kiện.
Ngữ khí Trần Thư dừng một chút, khóe miệng có nụ cười quỷ dị.
Trong lòng Hạ Băng rung động, nụ cười này nhìn thấy nào cũng có chút không thích hợp.
- Điều kiện gì?
Hạ Băng mở miệng nói.
- Ngươi phải viết một bài văn nghị luận ca ngợi ta, yêu cầu không ít hơn hai ngàn chữ, phải viết tình chân ý thiết, cảm động lòng người, ngày mai giao đến cho ta là được.
Hạ Băng:
-...
Đây là cái yêu cầu trâu ngựa gì?
- Chắc rằng chuyện đơn giản như vậy cũng không làm khó được ngươi đâu nhỉ.
Trần Thư nói với nụ cười bỉ ổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!