Chương 27: Đây mới gọi là căn chính miêu hồng(*) (1).

(*) : căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Có thể nói, gia đình người ta có quyền, nhưng người ta phấn đấu để làm ra tiền.

- Mạnh ca, ba ngày này có sắp xếp gì không?

- Trong nhà có thiết lập Ngự Thú Đạo Trường, ba ngày cũng chỉ có thể tu luyện Ngự Thú Lực mà thôi.

- Ta cũng vậy, chỉ có thể thành thật đi đến trường Ngự Thú để luyện thi.

Đám người Vương Mạnh nghị luận xôn xao, bàn bạc cho kỳ nghỉ sắp tới.

Bọn hắn đều là học bá, kỳ nghỉ ba ngày cũng chỉ có thể vùi đầu và học mà thôi.

Ngự Thú Đạo Trường cũng thuộc trong cơ cấu giáo dục về mặt xã hội, bởi vì trong đó có nồng độ Thiên Địa Linh Lực tương đối cao, dẫn đến vô số học sinh đều muốn tranh nhau tiến vào, muốn nắm chắc cơ hội gia tăng cấp bậc Ngự Thú của mình.

- Trần Bì, còn ngươi thì sao?

Có tính toán gì không?

- Ta? Chuẩn bị đi phỏng vấn một phần công việc hè.

Trần Thư suy nghĩ chốc lát, quyết định thừa dịp ba ngày này mà đến xí nghiệp của gia tộc nhà Hứa Tiểu Vũ xem xét một chút.

- Tâm trạng của ngươi tốt thật đó.

Vương Mạnh nói.

Thành tích lớp văn hóa của Trần Thư không cần phải nói, tuyệt đối là cái tên nằm chót bảng.

Thực lực ở lớp Ngự Thú cũng nằm chót lớp.

Đây đã là vò đã mẻ còn không sợ rơi rồi.

Trần Thư ngáp một cái, cũng không giải thích gì quá nhiều.

Tính cách của vốn hắn đã tùy tiện, bây giờ có hệ thống lại càng trở nên vô cùng phật hệ (*).

(*) : phật hệ: thế này cũng được thế kia cũng xong, không cầu mong không tranh cướp, xem nhẹ tất cả mọi thứ, coi mọi chuyện thế nào cũng được.

Thế giới không cần hắn đi giải cứu, hắn cũng không có mối thù không đội trời chung nào cả, tất cả mọi thứ cứ từ từ mà đến là được rồi.

- Trần Bì!

Lý Viễn với làn da ngăm đen đột nhiên đi tới trước cửa của lớp Ngự Thú năm.

Vẻ mặt của Trần Thư hơi ngẩn ra, không nghĩ tới nguyên chủ nhiệm lớp lại tới đây tìm hắn.

- Lão Lý à, có chuyện gì không?

Trần Thư khoanh hai tay lại rồi đỡ sau gáy, một mặt lạnh nhạt mà mở miệng hỏi.

Kiếm tiền triều làm sao có thể chém quan đương triều cơ chứ. Bây giờ hắn đã là người của lớp Ngự Thú năm rồi.

- Tiểu tử ngươi muốn ăn đòn à!

Lý Viễn hung hăng vỗ một cái lên đầu Trần Thư, hắn cũng không có quá nhiều thời gian để mà tranh cãi với hắn.

Gương mặt hắn trịnh trọng mà dò hỏi:

- Có phải ngươi đã phạm tội gì hay không? Người của Trấn Linh Cục đặc biệt tới tìm ngươi rồi kìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!