Chương 26: Hiến tế thanh xuân của hắn? (2).

Dù sao thì cũng là tuổi trẻ khinh cuồng, tất nhiên sẽ không khắc chế được cơn giận của bản thân mình.

Nhưng ngay lúc bọn họ vừa chuẩn bị xuất thủ đánh cho đối phương một bài học thì Trần Thư đã lập tức la lớn lên, thậm chí âm thanh còn truyền khắp cả nửa trường học.

- Có học sinh lớp mười hai giết người.

Mẹ nó! Con hàng này xách theo loa phóng thanh à!

Trong nháy mắt, mấy người bọn họ ngược lại trở nên vô cùng bối rối.

Tiếng la của con hàng này quả thật là quá lớn, không biết phải thu hút biết bao nhiêu là quần chúng vây xem nữa.

Chủ yếu hơn là, mẹ nó ai giết người chứ?

Thật đúng là một cái miệng bịa đặt?

- Trịnh Nam! Đi trước đây!

Mấy người cùng đạt một ý kiến chung, ai nấy đều muốn quay người hòa nhập vào trong đám người.

- Dừng lại!

Đúng lúc này, đại thúc mặc đồ bảo vệ màu xanh lam đi tới.

Hiển nhiên là hắn ta đã có mấy phần quen thuộc với Trần Thư rồi. Dù sao thì mấy bộ phận đặc thù của trường học cũng chỉ có một vài người đó thôi, mà bộ phận người này trước sau cũng vẫn có thể làm cho người ta nhớ kỹ.

- Mấy người các ngươi làm cái gì đó hả?

Mấy tên gác cổng đều là đi tới, nhìn về phía đám người Trịnh Nam.

- Đại thúc, bọn ta cũng không làm cái gì hết cả, chỉ là trò chuyện giữa bạn bè mà thôi.

- Trò chuyện? Trò chuyện thành ra giết người à?

Gác cổng nhìn về phía thân hình cao lớn của Trần Thư, sau đó mở miệng hỏi.

- Trần Thư, ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi.

- Vương đại thúc, chính là người này nói cái gì mà muốn giết ta, lấy cái này để hiến tế thanh xuân đã chết đi của hắn!

Trịnh Nam:

-?

Trong nháy mắt, mấy đàn anh lớp mười hai chỉ cảm thấy có một ngụm máu dâng trào lên.

Mẹ nó chứ, tên này đang ăn nói linh tinh cái gì đó hả?

Chết tiệt, trong miệng ngươi có thể có một câu mà người bình thường nên nói hay không hả?

Mấy tên gác cổng cũng đồng thời co rút khóe miệng, hiển nhiên là cảm thấy điều này quá mức vô nghĩa.

Đúng lúc này, mấy người mặc chính trang bỗng đi tới phía ngoài cửa trường.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Một vị trung niên có khuôn mặt uy nghiêm đi tới, đó chính là chủ nhiệm của lớp mười hai.

Nhìn người trung niên này, đám người Trịnh Nam nhao nhao thầm nghĩ xong rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!