Chương 23: Lớn nhỏ cũng bình thường, tương lai có hi vọng (1).

Tất cả mọi người đều nghị luận ầm ĩ, đồng thời cũng có mấy phần lo lắng.

Tuy Ngự Thú Sư không thể tùy ý triệu hồi Khế Ước Linh ra, nhưng đến một nơi hẻo lánh cũng không nói rõ được đâu.

Chỉ cần không khiến cho người bị trọng thương hoặc là giết chết người thì Trấn Linh Cục cũng sẽ không điều tra quá kỹ.

- Ta cảm thấy khả năng Trần Thư bị ám toán không lớn đâu…

Hạ Băng vẫn luôn cao lãnh thấp giọng nói.

Mọi người sững sờ, sau đó cũng nhao nhao nói rằng có đạo lý.

Mặc dù cấp bậc Ngự Thú của Trần Thư không cao, nhưng trên thực tế thì tính tình của hắn cũng quá âm hiểm. Mà quan trọng là không chạy theo kịch bản chút nào, có thế nào hắn cũng vẫn có thể làm ra những hành động kinh người.

- Lão sư, ta thật sự không có đánh người, Trịnh Nam tìm ta cũng chỉ đơn thuần là nghiên cứu và thảo luận vấn đề thôi.

- Vấn đề gì?

- Hắn hỏi ta có phải tên là Trần Thư hay không, ta bèn thân thiện mà trả lời hắn ta.

Vẻ mặt Phương Kha đầy cạn lời.

- Vậy vết thương trên mặt hắn ta ở đâu ra?

- Mỗi lần ta trả lời thì hắn ta lại vô cùng cảm động, cứ một mực dùng đầu đập vào tay của ta, cũng làm ta ngơ ngác hết cả.

Nhìn bộ dạng vô tội của Trần Thư, trong lòng Phương Kha cũng có chút cảm thán.

Chết tiệt, sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy cơ chứ? Quả thực là bày ra bộ dạng chững chạc đàng hoàng mà nói hươu nói vượn.

- Được rồi, ta sẽ không truy cứu nữa, dù sao thì cũng là hắn ta tới khiêu khích trước.

Phương Kha đã biết mọi chuyện từ trước rồi, nhưng vẫn luôn không tiến lên xử lý, mục đích cũng là để Trần Thư cho Trịnh Nam một bài học.

- Chuyện của Trịnh Nam cũng là hắn ta gieo gió gặt bão, nhưng chuyện của Trịnh Dịch là do ngươi không đúng.

- Trong trận chiến đấu giữa các Ngự Thú Sư, trường học không cho phép học sinh tự thân lên trận, nhỡ đâu đánh bị thương thì phải bàn giao như thế nào với phụ huynh đây?

Nếu như ai cũng không tuân theo quy củ giống như Trần Thư đây, trường học đã loạn tùng phèo từ lâu rồi.

Mọi người đều tiếp nhận giáo dục từ nhỏ, nhưng thân thể yếu ớt, vào lúc chiến đấu chỉ có thể dựa vào Khế Ước Linh mà thôi.

Lực sinh mệnh của Khế Ước Linh rất cường đại, cho dù có bị thương tổn nghiêm trọng đến đâu cũng đều có thể chậm rãi khôi phục lại. Nhưng nếu như chết người rồi, vậy tất cả mọi thứ cũng sẽ kết thúc.

- Lão sư, chẳng qua ta chỉ nói cho hắn ta biết thế đạo hiểm ác, nếu như tiến về cổng không gian Dị Thứ Nguyên, hung thú cũng sẽ không chỉ nhìn chằm chằm vào Khế Ước Linh của ngươi thôi đâu.

Nếu như ngay cả chính mình mà cũng không bảo vệ được, vậy Khế Ước Linh có mạnh mẽ tới đâu đi nữa thì cũng vô dụng cả thôi.

- Vung gậy đánh ra hiếu tử… Khụ, ra cường giả, ta đây cũng chỉ muốn bồi dưỡng hai người bọn họ.

Tất nhiên, trong nháy mắt Phương Kha đã bị thuyết phục, hồi lâu sau cũng không phản bác được.

- Chắc hẳn lời của ta đã đả động thật sâu đến linh hồn của ngươi rồi nhỉ.

Hai tay Trần Thư ôm lại thành quyền.

- Phương lão sư, ngươi cứ chậm rãi lĩnh hội đi, cáo từ!

Phương Kha:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!