Ngay sau đó, trước mắt của hắn lại xuất hiện ba hàng chữ.
[Lựa chọn thứ nhất: Thành thật thừa nhận sai lầm, hứa hẹn sau này sẽ không tiếp tục phạm lỗi nữa. Ban thưởng nhiệm vụ:
Ngự Thú Lực thiểu lượng]
[Lựa chọn thứ hai: giang hai tay ra, tình chân ý thiết mà nói:
"Vốn định lấy thân phận học bá để ở chung với ngươi, thế mà đổi lấy lại là xa lánh. Ta lật mặt rồi, ta là học tra, ta chả biết cái gì hết!" Ban thưởng nhiệm vụ: Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm]
[Lựa chọn thứ ba:
Giữ yên lặng, cúi đầu không trả lời. Ban thưởng nhiệm vụ: độ phục tùng Khế Ước Linh +1]
Hào quang của nhân vật chính?
Mặc dù Trần Thư rất mờ mịt, nhưng lực phản ứng cũng không chậm, vừa nhìn là đã biết đây chính là đãi ngộ của nhân vật chính rồi.
Xem ra hắn chỉ cần đưa ra lựa chọn là sẽ có thể nhận được đủ loại ban thưởng, tuy rằng hắn chẳng biết những phần thưởng này có tác dụng gì nữa.
Nhưng quan tâm đến nó làm gì, cứ chọn là được rồi.
Hắn liếc mắt đánh giá, đưa ra kết luận trong chớp mắt.
Ba phần thưởng của ba sự lựa chọn thoạt nhìn rất bình thường, thiểu lượng, hạ phẩm, +1, các loại từ ngữ này đều lộ ra vẻ qua không biết điều.
- Thật đúng là một hệ thống keo kiệt.
Tuy là phần thưởng thoạt nhìn đều rất tầm thường, thế nhưng chắc hẳn tác dụng của Hỏa Diễm Dược Dịch hạ phẩm là tốt nhất.
Về phần nội dung của những sự lựa chọn, Trần Thư chẳng thèm để tâm đến một chút nào cả, hắn chỉ quan tâm về phần thưởng mà thôi.
Thế tục lúc nào cũng khiến nam nhân trở nên không lo không sợ…
Huống chi căn cứ vào quy luật hai ngắn một dài (*) thông dụng, có lẽ hắn cũng sẽ lựa chọn hàng thứ hai.
(*) ngôn ngữ giới trẻ khi làm trắc nghiệm, ý chỉ khi có ba sự lựa chọn nhưng có hai câu ngắn một câu dài thì sẽ chọn câu dài.
Chỉ thấy sắc mặt Trần Thư rất thong dong.
Hắn nhìn về phía Lý Viễn, thậm chí còn nhìn mọi người ở xung quanh, cứ như là một vị lãnh đạo đang thị sát vậy, còn thiếu chắp hai tay ra sau lưng, miệng lưỡi hách dịch mà thôi.
Sau đó, hai tay của hắn mở ra, một mặt tràn đầy nghiêm túc.
- Vốn định lấy thân phận học bá để ở chung với mọi người, thế mà đổi lấy lại là xa lánh.
Trần Thư nói tới đây, hắn lại thở dài một hơi.
- Ta ngả bài rồi, ta là học tra, ta chả biết cái gì cả!
Yên tĩnh!
Sự tĩnh lặng đầy chết chóc!
Thậm chí ngay cả bầu không khí trong phòng học dường như cũng đông đặc lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trần Thư, vẻ kính nể trong mắt quả thật là muốn lây nhiễm cả phòng học.
Đó là tấm gương để noi theo đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!