- Hì hì…
- Khà khà khà khà…
Một trận cười vô cùng kỳ quái truyền ra.
Tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn ra phía sau, trên mặt treo nét quái dị.
Một tên nam sinh đang tựa đầu nằm lên trên bàn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười kỳ quái, thân thể cũng càng run rẩy, để lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
- Trần Thư!
Sắc mặt của lão sư ở trên bục giảng lập tức đen lại, hắn lạnh giọng mở miệng nói.
Nhưng cũng chỉ có mỗi tiếng cười hì hì đáp lại hắn.
Chủ nhiệm lớp Lý Viễn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cầm một viên phấn viết trong tay trực tiếp ném về phía Trần Thư.
Vút!
Quả nhiên, viên phấn vô cùng chính xác đập phải Trần Thư… bạn cùng bàn của hắn.
- Lý lão sư… ta…
Vẻ mặt của Trương Đại Lực vô cùng ủy khuất, hắn ta đây là ngồi không mà cũng trúng đạn sao?
- Đánh thức Trần Thư dậy!
Lý Viễn cũng mặt không đổi sắc.
- Trần Thư! Trần Thư!
Trương Đại Lực chỉ có thể làm theo, không ngừng vừa đẩy vừa gọi bạn cùng bàn của hắn ta.
- Đừng ồn ào… hì hì hì…
Nào biết Trần Thư vẫn đong đưa lấy thân thể y nguyên như vậy, còn kèm theo đó là tiếng cười hèn mọn.
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Lý Viễn càng ngày càng đen, mắt thấy sắp muốn nổi giận rồi.
Trương Đại Lực biết hắn ta cần phải làm gì đó.
- Ra về rồi…
Trương Đại Lực nói nhẹ một câu.
- Đi!
Trần Thư gần như là phản ứng theo bản năng, thân thể của hắn lập tức đứng thẳng dậy, thậm chí còn đá bay chiếc ghế ra xa.
Nhìn thấy một màn như thế, bạn cùng lớp đều nhịn không được mà cười xùy ra tiếng.
Trần Thư vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc cũng có hơi chậm chạp, một mặt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Tan học thôi mà có cần phải cười lớn tiếng như vậy hả?
Có thể bình tĩnh một chút giống như ta hay không hả?
Hắn xoa xoa hai đôi mắt nhập nhèm của mình, đột nhiên trông thấy một gương mặt đen kịt tràn đầy trong tầm mắt của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!