Sao...! Tại sao lại như vậy? Diệp Sương hoảng sợ nhìn tất cả, nàng ta thậm chí còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều, Diệp Liên y và Hồng Linh ở cạnh lại chứng kiến rất rõ, vì những gì bản thân vừa thấy, hai người đều ngây ra.
Vừa rồi, An Cửu lui một bước, đá những mảnh vỡ dưới đất, những mảnh vỡ đó liền chuẩn xác cắm vào thân thể đám nha hoàn bà tử kia.
Tiểu thư...! Hồng Linh mở to hai mắt, hoàn toàn không tin những gì vừa diễn ra.
Động tác của tiểu thư sao lại nhanh nhẹn như vậy?
Diệp Liên Y cũng nuốt nước bọt, ánh mắt lo lắng ngoại trừ khiếp sợ, hiện tại còn ngưng tụ chút khác thường.
"Sao hả? Còn muốn ta thu dọn đống cặn bã này? Hoặc là...! Bảo ta liếm sạch trà dưới đất?" An Cửu khóa chặt Diệp Sương, trên mặt tuy cười nhưng lại lạnh lẽo.
Nếu không phải thân thể này quá yếu, sợ rằng mấy mảnh vỡ kia không chỉ làm bị thương đám nha hoàn bà tử này thôi.
Diệp Sương sớm đã sợ hãi đến không nói ra lời, cả người run rẩy, khí thế kiêu ngạo vừa rồi hoàn toàn biến mất.
"Ta đang hỏi ngươi đấy!"
An Cửu nhíu mày, cao giọng.
Không, không cần... Diệp Sương run rẩy đáp.
An Cửu khinh thường, biết sợ rồi sao? Vừa rồi kiêu ngạo như vậy, chẳng qua chỉ là bắt nạt kẻ yếu.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí đã trở nên vô cùng quỷ dị, cách đó không xa, có đoàn người vội vàng tới, dẫn đầu là một phụ nhân hoa phục, phía sau có người sau vây quanh, hình như có vẻ nôn nóng.
Đoàn người tới gần, nhìn tất cả trước mắt, thần sắc khác nhau.
A...! Sương Nhi... Có người hét lên, một phụ nhân hoảng sợ chạy tới kéo Diệp Sương ra, Diệp Sương lảo đảo dựa lên người bà ta, tâm trạng vẫn chìm trong sợ hãi.
"Sương Nhi, con sao vậy, con đừng dọa nương!"
Tô di nương thấy nàng ta như vậy, nghĩ đến cảnh vừa rồi, càng kinh hồn táng đảm.
Nương... Diệp Sương nhìn mẫu thân của mình, sợ tới mức quên rằng ở ngoài chỉ có thể gọi bà là Tô di nương,
"Vừa rồi...! Nàng ta...! An Cửu nàng ta..."
"Ở đây xảy ra chuyện gì?"
Phụ nhân dẫn đầu lạnh lùng lên tiếng.
An Cửu đánh giá người tới, hoa phục vàng cam, đoan trang uy nghiêm, khí thế chèn ép mọi người phía sau.
Tại Quốc Công phủ này, còn có ai có thể khí thế như Mai phu nhân?
"Nương, là Tam muội muội không đúng, hôm nay con và Đại tỷ trở về, Tam muội muội lại cản đường Đại tỷ, cố ý khó dễ, con đã nói muội ấy, muội ấy vẫn không nghe, cứ tùy hứng làm bậy, thậm chí còn bảo Đại tỷ liếm trà dưới đất.
Đại tỷ cũng chỉ là tự bảo vệ mình mới dọa Tam muội muội, tỷ ấy chưa làm gì Tam muội muội cả, đám hạ nhân này tiếp tay cho giặc, tự gặp quả báo.
"Diệp Liên Y ôn nhu giải thích, giống như có ý giữ gìn An Cửu. An Cửu liếc nhìn nàng ta, Diệp Liên y này chẳng lẽ cũng đổi tính? Lúc trước nàng ta từng che chở những kẻ bắt nạt nàng, không phải sao?"Hỗn trướng!Mai phu nhân quát,Một đám không biết trời cao đất dày, Đại tiểu thư là người các ngươi có thể khi dễ hả? Không trông chừng Tam tiểu thư, ngược lại còn xúi giục chủ tử gây chuyện, đúng là một đám cẩu nô tài không có mắt!
"Mai phu nhân giận dữ, những nha hoàn bà tử đó càng kinh sợ, bất chấp đau đớn trên người, đồng loạt quỳ xuống xin tha:"Phu nhân tha mạng, nô tỳ đáng chết, phu nhân tha mạng..."
Đám gia quyến phía sau Mai phu nhân không khỏi kinh ngạc, Mai phu nhân xưa nay không thích An Cửu, quá khứ thường phái nha hoàn bà tử tới biệt viện khó xử An Cửu, hôm nay sao lại che chở nàng?
Ngay cả Nhị tiểu thư cũng thế.
Mọi người nhìn An Cửu, không biết vì sao, lại cảm thấy nàng không còn giống lúc trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!