Chương 7: Chủ Động Làm Hòa

Quỳ?

Diệp Liên Y từ trong kinh ngạc hoàn hồn, tỷ ấy thế mà bảo nàng ta quỳ?

Diệp Liên Y cắn môi, không biết vì sao, giọng điệu thanh lãnh của An Cửu khiến nàng ta hơi sợ, nàng ta nhìn An Cửu, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, ngoan ngoãn đáp:

"Vâng, vậy Liên Y quỳ, chỉ cần tỷ tỷ tha thứ cho muội, muốn muội làm gì cũng được, có điều..." Nói tới đây, Diệp Liên Y lấy ra một món đồ,

"Tỷ tỷ, đây là cao ngưng hương muội ấy ở chỗ thái y, thái y nói dùng trị thương rất tốt, trán của tỷ không thể để lại sẹo."

An Cửu nhìn đồ của Bắc Nhu, hộp nhỏ tinh xảo, hai món này không phải giống nhau như đúc sao?

Bắc Nhu xấu hổ, Diệp Liên Y có lẽ cảm giác được bầu không khí không đúng, thoáng nhìn qua cao ngưng hương trên bàn, sửng sốt, nàng ta lại chậm một bước.

"Hôm nay là ngày lành gì thế nhỉ? Ai ai cũng tới đưa thuốc cho ta." An Cửu mỉm cười, lời nói sắc bén, bọn họ đối tốt với nàng vì lo nàng sẽ xử lý bọn họ như Nhan Trắc Phi sao? A, nếu bọn họ không chọc tới nàng, nàng không có thời gian rảnh rỗi đó!

Nếu thật sự đụng tới, một hộp cao ngưng hương há đủ để hòa giải?

Diệp Liên Y nhìn Bắc Nhu, miễn cưỡng cười:

"Thì ra tỷ tỷ đã có thứ này, vậy muội không cần lo lắng nữa. Liên Y còn một chuyện..." Dừng một chút, thấy An Cửu lãnh đạm, Diệp Liên Y chỉ có thể căng da đầu tiếp tục,

"Hôm nay Hoàng Hậu nương nương hạ chỉ, nói không lâu nữa sẽ tới Thất Tịch, theo quy củ phải hồi cung làm lễ, mấy ngày tới sẽ rời Nhật Xuân Viên về kinh, mẫu thân và cha sớm đã muốn đón tỷ hồi phủ nhưng chưa tìm được cơ hội, chi bằng lần này tỷ tỷ về đi, cha và mẫu thân đều rất nhớ tỷ."

Nhớ nàng?

Trong ký ức, bọn họ đều ước gì nàng tự thân tự diệt ở bên ngoài, từ khi nào muốn nàng trở về?

"Nếu tỷ tỷ đồng ý, muội lập tức về phòng viết thư cho mẫu thân, bảo mẫu thân thu dọn phòng ở cho tỷ, Thanh Ninh Tiểu Trúc Kia mẫu thân sớm đã chuẩn bị cho tỷ tỷ." Diệp Liên Y thấp thỏm nhìn An Cửu, không đoán ra tâm tư của nàng.

An Cửu lại như không nghe thấy, chỉ đưa tay ôm trán, giống trầm tư.

Hồi phủ? An Cửu biết, Diệp Liên Y chủ động mời nàng hồi phủ khẳng định không phải chuyện tốt, chỉ là...! Một ý niệm cự tuyệt như kim châm đâm vào đầu, nghĩ đến chấp niệm của nguyên chủ thể xác này, An Cửu ẩn ẩn suy đoán được.

Nàng ấy muốn trở về sao?

"An Cửu ta dùng sinh mệnh để thề, nếu có thể thay đổi, ta không cần vị trí Thái Tử Phi này, chỉ nguyện trở nên mạnh mẽ không biết sợ hãi, chỉ có ta khinh người, không cho bất kỳ kẻ nào khinh ta!"

Trong đầu, câu nói này càng thêm rõ ràng, một lần lại một lần, An Cửu theo đó mà nhíu chặt mày.

Đáng chết! An Cửu mắng,

"Được, ta về, về rồi thì thế nào?"

An Cửu đột nhiên có phản ứng mạnh như vậy khiến Bắc Nhu và Diệp Liên Y cả kinh, nhưng rất nhanh, Diệp Liên Y liền tươi cười nói:

"Được, vậy muội lập tức trở về viết thư, báo cho phụ mẫu tin tốt này."

Dứt lời, Diệp Liên Y đứng dậy vội vàng ra ngoài, vừa đến cửa, An Cửu lạnh lùng lên tiếng.

Đứng lại! An Cửu xoa thái dương, chợt phất hiện từ lúc bản thân nói ra hai chữ trở về, đầu không còn đau nữa, hóa ra nàng nhập vào thân thể này, còn phải giải quyết đống chuyện kia sao?

Diệp Liên Y dừng bước, quay đầu nhìn An Cửu, mặt đầy ý cười:

"Tỷ tỷ còn gì dặn dò ư?"

"Không phải nói muốn quỳ không đứng dậy sao? Nếu đã đứng dậy, vậy đổi chỗ quỳ, ra ngoài cửa quỳ đi!" An Cửu nhàn nhạt nói, đỡ phải ở đây chướng mắt!

Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Diệp Liên Y lập tức biến mất, hai tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, tâm trạng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn, miễn cưỡng cười: Vâng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!