Chương 42: Ép Nàng Ta Lộ Mặt

"Ngươi đúng là không nói lý, rõ ràng đoạt đồ của tiểu thư nhà ta thì thôi, ai ô uế đồ của tiểu thư nhà ngươi?"

Hồng Linh giận sôi máu, vội vàng tiến lên muốn che chở An Cửu, nhưng bị An Cửu gọi lại: Hồng Linh!

Tiểu thư... Hồng Linh nhìn An Cửu, vừa rồi tiểu thư cũng cản nàng, nhưng từ sau khi tiểu thư thay đổi, nàng ấy chưa từng nhường nhịn như vậy, người này rõ ràng nhằm vào họ, thậm chí còn mắng tiểu thư, tiểu thư sao có thể bình thản như thế?

"Người ta đã bỏ tiền thì đồ thuộc về người ta, trong tiệm còn rất nhiều thứ, chúng ta xem cái khác cũng không sao."

"Đúng vậy, đúng đúng, Túy Ngọc Hiên của ta đâu cũng là đồ tốt, cần gì phải tranh mấy thứ này?" Chu Cẩm gấp quạt xếp, ánh mắt nhìn An Cửu càng tỏa sáng.

An Cửu lặng lẽ quan sát, Chu Cẩm sợ rằng thật sự như lời đồn, coi tiền như mạng!

Nếu gã đã phối hợp ăn ý như vậy, nàng đương nhiên phải chọn thật nhiều thứ.

Nghĩ như thế, An Cửu cố tình lựa đồ không chút lưu tình, Chu Cẩm đi theo cười nói:

"Tiểu thư, người là khách hàng hào sảng nhất Chu Cẩm từng gặp, mấy món đồ này đều rất hợp với tiểu thư."

"Đúng vậy, mấy thứ này còn bắt mắt hơn món đồ khi nãy, ta rất thích. Chu Cẩm công tử, tất cả ta đều..."

Khoan đã! An Cửu còn chưa nói xong, nha đầu kia liền xen ngang.

An Cửu liếc nhìn ả ta, ả ta nhíu mày, dường như đang giãy giụa, nhưng rất nhanh lại ngang nhiên khí thế nói,

"Mấy thứ này, tiểu thư nhà ta cũng muốn!"

"Ngươi chắc chắn? Ngươi chỉ là một nha hoàn, trả tiền là tiểu thư nhà ngươi, nếu tiểu thư nhà ngươi không trả thì phải làm sao?" Chu Cẩm nhíu mày, nhưng An Cửu lại nhìn ra gã đang cố gắng che giấu vẻ hưng phấn.

A, gã có thể không hưng phấn sao?

Mấy thứ này giá trị không ít!

"Đương nhiên chắc chắn, hừ, tiểu thư nhà ta là ai chứ, tiểu thư trước nay nói một không hai, sao có thể không nhận?"

Nha đầu kia lại nhìn An Cửu,

"Không giống người nào đó, cho dù thích, sợ rằng cũng không có nhiều tiền mua như vậy."

An Cửu khẽ cười, hai mắt Chu Cẩm sáng lên, cao giọng phân phó:

"Người đâu, gói mấy thứ này cho vị cô nương đây."

Rất nhanh, tiểu nhị trong tiệm trình tất cả đồ đã gói, Chu Cẩm cầm bàn tính, nhanh chóng tính giá:

"Vị cô nương này, tất cả tổng cộng bốn mươi tám nghìn lượng, xin hỏi cô nương còn muốn mua thêm gì không?"

Bốn mươi tám nghìn lượng?

Mọi người cả kinh, đây không phải số tiền nhỏ, số tiền này đủ cho một nhà bình thường ăn mấy đời, cho dù nhà phú quý, một năm sợ rằng cũng không thu được số tiền này, nha hoàn kia không biết là người của phủ nào, thế mà trong một lúc đã tiêu nhiều bạc như thế huống hồ, nha hoàn kia rõ ràng nhắm vào vị tiểu thư này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nha hoàn kia tiêu bạc nhiều như vậy còn không phải do vị tiểu thư này dẫn đường?

Nha hoàn bị số tiền dọa sợ, nhưng tiểu thư đã phân phó, An Cửu muốn gì, ả phải đoạt lấy, lại không ngờ...! Bốn mươi tám vạn lượng? Trong tay ả nào có bốn mươi tám vạn lượng!

"Cô nương không đủ tiền sao?"

An Cửu nhàn nhạt hỏi,

"Có điều không sao, ta nghĩ Chu Cẩm công tử sẽ cho tiểu thư nhà ngươi ghi nợ!"

Bốn mươi tám vạn lượng? A, cho dù là tiểu thư nhà ả, sợ rằng cũng xót xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!