06
Sáu mươi đại thọ của Trưởng công chúa Chiêu Nhân.
Triệu Cẩn dù đã nằm trên giường bệnh hơn hai mươi ngày, nhưng vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn. Là ân nhân cứu mạng của ta, tất nhiên ta sẽ không để hắn mang thân thể bị thương theo ta dự yến tiệc.
Minh Châu và Phục Linh cùng ta đến phủ Trưởng công chúa.
Vừa vào phủ, ta mượn cớ bảo Phục Linh mang những bộ y phục có thể cần dùng trong yến tiệc đến phòng chuẩn bị cho ta.
Khi nàng ta vừa rời đi, Minh Châu lập tức đến bên ta, thấp giọng nói:
"Ám vệ vừa báo, Triệu Cẩn đã rời khỏi phủ Thừa tướng. Xem hướng đi… dường như cũng đang đến phủ Trưởng công chúa."
Thân thể trọng thương, mà vẫn không quên xuất hiện ở nơi này.
Không biết hắn định giở trò gì.
"Yến tiệc còn chưa bắt đầu, giờ hắn chưa thể hành động. Ngươi bảo ám vệ theo sát, nếu hắn gặp ai, nhất định phải báo cho ta ngay."
Minh Châu gật đầu, rồi rời đi tìm ám vệ.
Lúc này, ta đang ở hoa viên sau phủ Trưởng công chúa. Vì thường xuyên đến tìm Chiêu Ninh, ta đã rất quen thuộc nơi này.
Ta dễ dàng tìm được một đình nghỉ mát yên tĩnh nhưng có tầm nhìn thoáng đãng.
Chỉ là, khi ta vừa bước vào, đã thấy một bóng dáng quen thuộc trong bộ y phục trắng.
"Người đời thường nói, Quốc sư đại nhân không thích chốn náo nhiệt. Dù là yến tiệc hoàng gia, Hoàng thượng thân mời, mười lần thì đến chín lần từ chối. Không ngờ yến tiệc tại phủ Trưởng công chúa, Quốc sư đại nhân lại đến dự cả hai lần. Thật là hiếm thấy!"
Ta vừa mở miệng đã mang giọng điệu mỉa mai.
Hắn, không thể không nghe ra.
Trên mặt Bạch Dung Khanh thoáng hiện nét bất đắc dĩ, một tay hắn đặt sau lưng, tay còn lại cầm một miếng ngọc bội, chơi đùa trong tay:
"Lần trước, nàng hỏi ta vì sao không mang ngọc bội. Về nhà nghĩ lại, ta thấy đeo ngọc bội ở thắt lưng quả là tốt hơn. Không biết nàng thấy miếng ngọc này thế nào?"
Hắn đưa ngọc bội cho ta xem.
Ta không nhận, chỉ nhìn lướt qua trên tay hắn:
Ngọc tốt.
Nhưng không phải là miếng ngọc kiếp trước được đồn rằng có thể thông linh.
"Nhưng ta cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó."
Bạch Dung Khanh tự mình nói, lòng ta thoáng chấn động, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Thế gian làm gì có thứ ngọc hoàn mỹ. Quốc sư đại nhân thật tham lam quá."
Bạch Dung Khanh mỉm cười:
"Đúng là ta tham lam thật."
Ta không đáp thêm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến khi hắn bắt đầu lúng túng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!