Hắn vội vàng xua tay:
"Ta… ta không có ý đó. Ta chỉ lo lắng cho tiểu thư mà thôi…"
Lo lắng?
Minh Châu cười lạnh một tiếng:
"Chẳng lẽ một kẻ hạ nhân như ngươi, lại dám mơ tưởng đến tiểu thư nhà ta?"
Việc lấy cớ vì mệnh cách mà cầu thân là một chuyện.
Nhưng nếu ôm tâm tư khác với ta, lại canh giữ trước viện của ta, thì chẳng cần để ý đến ơn cứu mạng, chỉ cần đuổi hắn ra khỏi phủ là xong.
Dù sao, danh tiếng của nữ nhi mới là quan trọng nhất.
Ta không có ý đó.
Triệu Cẩn buông thõng hai tay, nắm chặt thành quyền, dáng vẻ nhẫn nhịn đến cực độ.
Kiếp trước, sau khi giẫm đạp lên phụ thân ta mà lên chức, hắn kiêu ngạo đến tận xương tủy, phóng túng không kiềm chế.
Còn hiện tại, hắn tự cho mình là nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng lại bị thị nữ của ta chỉ vào mũi mà mắng, chắc hẳn trong lòng hắn đã căm hận Minh Châu đến cùng cực.
"Chu tam tiểu thư, hà tất phải như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là một câu hỏi thăm mà thôi."
Bạch Dung Khanh liếc mắt nhìn Triệu Cẩn, lời nói nhẹ nhàng, rõ ràng vẫn mang ý bênh vực cho cái gọi là ơn cứu mạng kia.
Ta định đáp trả, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, liền lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn Bạch Dung Khanh, ngoan ngoãn gật đầu:
"Nếu Quốc sư đại nhân đã nói vậy, thì Nhược Khuyết tất nhiên không làm khó một tiểu thị vệ."
Chỉ một câu nói của hắn, đã có thể xoay chuyển tình thế.
Còn Triệu Cẩn, chỉ có thể bị thị nữ của ta mắng mỏ ngay trước mặt.
Sự chênh lệch giữa hai người bọn họ, cùng những lời nói chưa trọn vẹn, đủ để tạo nên những vết nứt ngày càng lớn giữa họ.
"Tiểu thư không truy cứu thất lễ của ngươi, còn không mau về canh giữ cổng? Nếu ngay cả việc nhỏ này cũng làm không xong, chi bằng sớm rời khỏi phủ Thừa tướng đi cho rồi!"
Minh Châu thản nhiên nói thêm một câu.
Triệu Cẩn gần như nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt mọi người, chỉ có thể cúi người, chắp tay gật đầu đồng ý.
Nhìn bóng lưng hắn khuất sau góc rẽ, ta không còn hứng diễn trò, liền cúi mình hành lễ với Bạch Dung Khanh, chuẩn bị quay về viện.
Bạch Dung Khanh cũng quay người định rời đi.
Khoan đã.
Ta dừng bước, rồi nhanh chóng xoay người đi đến trước mặt hắn.
"Chu tam tiểu thư còn chuyện gì sao?"
Hắn đứng đó, đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt thoáng chút khó hiểu, nhưng không cử động, mặc cho ta quan sát từ trên xuống dưới.
Hôm nay, hắn mặc một bộ trường bào màu nguyệt nha, làm nổi bật dáng người cao lớn, anh tuấn.
Hắn vốn là nam tử anh tuấn nhất triều Đại Chu, chỉ tiếc thân mang chức Quốc sư, phủ lên mình một tầng thần thánh, dù có vô số nữ tử trong lòng thầm thương trộm nhớ, nhưng chẳng ai dám mạo phạm thần linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!