Chương 3: (Vô Đề)

Ta ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thẳng vào mắt Bạch Dung Khanh, khẽ cười lạnh: 

"Không biết Quốc sư đại nhân có thể hồi đáp nữ nhân oan khuất đó chăng?" 

Hắn im lặng, mím môi, không nói một lời. 

Mọi người trong sảnh không kìm được mà bắt đầu xì xào bàn tán, ngay cả Trưởng công chúa đang ngồi trên vị trí chủ tọa cũng nhíu mày nhìn hắn. 

"Sự việc hôm nay… có lẽ chưa hẳn không còn cách nào khác. Để ta về suy nghĩ, có lẽ sẽ tìm ra một phương pháp khác giúp Tam tiểu thư Chu gia bình an cả đời." 

Khi nói câu này, ánh mắt của Bạch Dung Khanh thoáng liếc về phía Triệu Cẩn. 

Triệu Cẩn kinh ngạc nhìn hắn, dường như không ngờ Quốc sư lại phản bội mình ngay lúc này. 

Nhưng hiện tại, hắn chẳng qua chỉ là một tên lính canh cổng hèn mọn. Mất đi lời phán của Quốc sư, hắn chẳng là gì cả. 

Hắn siết chặt nắm tay, cúi đầu, dáng vẻ đầy sự bất mãn, hận đến tận cùng. 

Ta cười lạnh, chậm rãi lên tiếng: 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Vậy không biết Quốc sư đại nhân nghĩ ta nên báo đáp vị công tử đã cứu mạng ta như thế nào?" 

Vừa dứt lời, Triệu Cẩn đã nhanh chân bước vào, nửa quỳ trước mặt phụ thân ta, hai tay chắp lại, nói: 

"Tiểu nhân chẳng qua chỉ là đi ngang qua, cứu người chỉ là hành động tùy tâm. Không cần bất kỳ báo đáp nào, Thừa tướng và Tam tiểu thư không cần vì chuyện này mà bận lòng." 

Nếu phụ thân ta lên tiếng ban thưởng trước, thì ơn cứu mạng này sẽ kết thúc tại đây. 

Nhưng Triệu Cẩn lại nhanh chóng giành lời, còn làm ra vẻ không cần báo đáp, dễ dàng khiến tất cả mọi người có mặt sinh hảo cảm với hắn. 

Phụ thân ta cũng không thể tùy tiện ban thưởng, vì làm vậy chẳng khác nào xem nhẹ ân nhân cứu mạng ta, cũng như không xem trọng ta. 

Dưới ánh nhìn của bao người, phụ thân ta nhất định phải cân nhắc kỹ càng cách báo đáp Triệu Cẩn. 

Ta cười lạnh. Triệu Cẩn vẫn như trước, tính toán tinh vi, biết nhẫn nhịn mọi thứ khi chưa đạt được mục tiêu, vẫn giữ vẻ ngoài của một công tử đoan chính ôn hòa. 

Đã như vậy, ta tất nhiên phải giúp hắn đạt được mục đích toan tính này: 

"Ngươi có ơn cứu mạng ta, không cần tự hạ thấp bản thân. Không bằng đến Chu phủ, làm thị vệ thân cận của ta, thế nào?" 

Thoạt nhìn, đây không phải phần thưởng gì lớn lao. 

Nhưng với một tên lính canh cổng hèn mọn trong hoàng thành, không có bối cảnh, nếu không may mắn, hắn có lẽ cả đời chỉ là một tên lính nhỏ nhoi. 

Nếu được đến phủ Thừa tướng làm thị vệ thân cận của ta, với ân tình cứu mạng, phụ thân ta hàng ngày nhìn thấy hắn, nhất định sẽ ghi nhớ ơn này, đồng thời tạo cơ hội để hắn thăng tiến. 

Huống hồ… Triệu Cẩn hiện giờ cũng đang dùng mọi cách để tiếp cận ta. 

Vậy nên, đề nghị của ta, không ai có thể từ chối. 

Bạch Dung Khanh là người biết rõ mọi chuyện, tất nhiên hiểu ý định của ta, rằng đề nghị này tốt cho tất cả, nên cũng không phản bác. 

Hắn nhìn ta, khẽ gật đầu. 

Ngay cả Quốc sư cũng đồng tình, chuyện này coi như đã định. 

Triệu Cẩn chắp tay, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt ta, vẫn giữ dáng vẻ biết tiến biết lùi như kiếp trước. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!