Chương 2: (Vô Đề)

Phụ thân ta nghe lời Bạch Dung Khanh, trong mắt tràn đầy sự do dự, như muốn tìm một cách vẹn cả đôi đường:

"Quốc sư đại nhân, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

Phụ thân ta không muốn tùy tiện gả ta cho một người xa lạ. Dù Triệu Cẩn vừa cứu ta, nhưng có ngàn vạn cách trả ơn, không nhất thiết phải lấy thân báo đáp.

Bạch Dung Khanh lắc đầu:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Đây là cách duy nhất để phá giải cục diện."

Hắn nói chắc như đinh đóng cột. Là Quốc sư Đại Chu, hắn vốn có khả năng thông thiên tri quỷ, những gì hắn bói ra trước nay chưa từng sai lệch.

Vì vậy, hắn nói đời này ta chỉ có thể gả cho Triệu Cẩn, thì ta chỉ có thể gả cho hắn.

Nếu không, ta chắc chắn sẽ chết.

Chính vì thế, phụ thân ta mới đồng ý gả ta đi.

Nhìn thấy phụ thân ta im lặng, Triệu Cẩn không kìm được nét mặt phấn khích.

Giống như kiếp trước, hắn nhanh chóng quỳ xuống, hô lớn rằng sẵn lòng cùng ta độ kiếp, thề thốt cả đời chỉ cưới ta làm thê tử.

Những lời trung thành tận tụy, tràn đầy tình ý với ta, dáng vẻ ôn hòa sau khi cố ý chỉnh trang, ngoại trừ xuất thân thấp hèn, cũng xem như miễn cưỡng chấp nhận được.

Kiếp trước, dù ta gả thấp, nhưng vốn có nguyên nhân chính đáng. Vì thế, ta luôn cảm thấy mang nợ hắn.

Sau khi thành thân, ta hiếu thuận phụng dưỡng cha mẹ hắn, không để ai bắt lỗi. Trong khả năng, ta còn nhờ phụ thân nâng đỡ con đường quan lộ cho hắn.

Hắn cũng rất kính trọng ta.

Tuy không có tình cảm nam nữ, nhưng ta luôn nghĩ hai chúng ta có thể sống một đời phu thê hòa thuận.

Thậm chí trước lúc chết, khi ta biết mình mang thai, dù chưa tròn tháng, ta cũng thật lòng mong chờ đứa bé ấy, mơ tưởng về những ngày tháng vui vẻ bên cháu con.

Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là âm mưu lừa gạt của hai kẻ bọn họ!

Bàn tay giấu trong ống tay áo của ta siết chặt, hận ý ngập trời gần như không thể kìm nén.

Ta lập tức vung tay, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt Bạch Dung Khanh.

Báo thù… ta sẽ thực hiện từng bước một.

Âm thanh chát chúa của cái tát vang lên khắp đại sảnh.

Tất cả mọi người đều im bặt, mở to mắt nhìn ta, không dám tin vào mắt mình.

Ngay cả Triệu Cẩn, kẻ đang chuẩn bị bước vào phòng ta, cũng khựng lại.

Đường đường là Quốc sư Đại Chu, người mà ngay cả đương kim Hoàng đế cũng phải kính trọng, kẻ được người người tôn thờ như thần linh, lại bị ta tát ngay trước mặt bao người.

Tay ta đau rát, nhưng trong lòng lại vô cùng sảng khoái.

Bạch Dung Khanh, với vết bàn tay hằn trên mặt, nhìn ta bằng ánh mắt khó đoán.

Hắn dường như muốn nổi giận, nhưng lại cố nén.

Đúng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!