10
Triệu Cẩn đã chết. Ta đích thân g.i.ế. c hắn.
Bạch Dung Khanh nhìn vết m.á. u trên tay ta với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, siết chặt bức thư dính m.á. u trong tay, rồi dưới ánh mắt của tất cả mọi người, ta lên tiếng:
"Vừa rồi, ta tìm thấy bức thư này từ thắt lưng của Triệu Cẩn… là gửi cho Quốc sư đại nhân."
"Gửi cho Quốc sư đại nhân?"
"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ tên này quen biết Quốc sư?"
"Có vẻ quen biết đấy. Nếu không, trong yến tiệc mùa xuân của Trưởng công chúa, làm sao Quốc sư đại nhân lại gọi thẳng tên hắn khi xem mệnh cách cho tam tiểu thư?"
"Nhưng sao có thể? Quốc sư đại nhân làm sao lại liên quan đến một kẻ đê tiện như vậy?"
Mọi người bàn tán không ngớt.
Không ai có thể tin rằng Quốc sư Bạch Dung Khanh – người vốn không vương bụi trần, lại có liên quan đến một kẻ hèn mọn như thế.
Ta đứng trước mặt mọi người, tự tay mở bức thư, đọc từng câu từng chữ. Sau khi đọc xong, ta đưa thư cho quan phủ Kinh Triệu doãn người dẫn binh đến cứu ta:
"Trong thư nói rằng Triệu Cẩn từng có ân với Quốc sư đại nhân. Do đó, hắn dùng ân tình để ép buộc Quốc sư bóp méo mệnh cách của ta trước mặt mọi người, khiến ta buộc phải gả cho hắn. Yến tiệc của Trưởng công chúa khi trước, vốn cũng là một âm mưu nhằm vào ta, chỉ là ngoài ý muốn mà thất bại…"
Ta bất ngờ đổi giọng, đôi mắt đẫm lệ:
"Quốc sư đại nhân, ta chưa từng đắc tội với ngài, tại sao ngài vì món nợ ân tình của mình mà đẩy ta vào chỗ chết?"
Lời vừa dứt, tất cả đều xôn xao.
Sắc mặt cha ta cũng lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Bạch Dung Khanh tràn đầy cảnh giác.
Bức thư này, chính tay ta lấy từ người hắn.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cho dù đem về so chữ viết, chắc chắn cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Thế nhưng, vẫn có người tìm cách biện hộ cho hắn.
"Quốc sư… chắc không thể làm ra chuyện như vậy, đúng không?"
Không thể sao?
Ta bước từng bước đến trước mặt Bạch Dung Khanh, hơi ngẩng đầu, ánh mắt xoáy sâu vào hắn, hỏi từng chữ:
"Bạch Dung Khanh, những gì viết trong thư, từng việc một, có điều nào oan cho ngài không?"
Có không?
Bạch Dung Khanh nhắm mắt lại, khẽ đáp:
Không có.
Hai chữ ấy đủ để kéo hắn xuống khỏi thần đàn.
Thế gian này thật kỳ lạ.
Một vị thần được tôn sùng, chỉ cần mắc một sai lầm, liền bị người đời công kích, hoàn toàn quên đi những công lao trước đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!