Chương 11: (Vô Đề)

Với thân phận Quốc sư, được thiên hạ kính ngưỡng, nếu ta làm hắn đổ máu, cả thế gian này sẽ cùng phỉ báng Chu gia ta.

Tội đó còn nặng hơn cả tội phản quốc. 

Ta… xin lỗi. 

Bạch Dung Khanh đưa tay lên, như muốn lau nước mắt cho ta, nhưng cuối cùng lại buông xuống: 

"Ta chỉ nghĩ rằng mọi thứ đã nằm trong sự tính toán, sẽ không có vấn đề gì… sẽ không…" 

Ngài nghĩ? 

Ta nhìn về phía những nha hoàn đang đi tới, hạ thấp giọng, tiến gần hắn hơn: 

"Nhưng tại sao, món nợ ân tình của ngài lại phải lấy mạng của cả Chu gia ta để trả? Nửa đêm ngài không giật mình tỉnh giấc vì lương tâm cắn rứt sao?" 

Nói xong, ta lập tức lùi lại một bước, giữ một khoảng cách vừa đủ. 

Minh Châu dẫn đầu nhóm nha hoàn, nhướng mày với ta, rồi lớn tiếng: 

"Ai nói tiểu thư nhà ta mất tích? Đây chẳng phải đang cùng Quốc sư đại nhân ngắm hoa đào sao?" 

Một nha hoàn mặc váy xanh đứng sau, nghiêng đầu thắc mắc: 

"Nếu tam tiểu thư ở đây, vậy trong phòng kia, là ai?" 

Ai… đang ở đó? 

Hậu viện lập tức náo loạn, ta và Bạch Dung Khanh liếc nhau, rồi cùng Minh Châu đi đến phòng nghỉ. 

Vừa đến nơi, đã thấy một đám người vây kín trước cửa phòng, xôn xao bàn tán. 

Triệu Cẩn, trong tình trạng chỉ mặc một chiếc quần lót, đang đứng ở cửa, ra sức giải thích điều gì đó, nhưng càng nói càng như đang tự bôi đen mình. 

Qua màn che trong phòng, mơ hồ thấy bóng dáng một nữ tử xinh đẹp. 

"Chuyện này quả thực là ngoài ý muốn. Ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Tam tiểu thư uống say, kéo tay ta không buông, ta không thể làm gì khác. Chuyện này là lỗi của ta, mong các cô nương đừng truyền ra ngoài, nếu không danh tiếng của tiểu thư nhà ta sẽ…" 

"Danh tiếng của ta thì sẽ thế nào?" 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Triệu Cẩn. 

Mọi người đều nghĩ người trong phòng là ta, nên khi nghe thấy tiếng nói của ta vang lên từ sau lưng, tất cả các tiểu thư khuê các có mặt đều quay lại nhìn. 

"Tam… tam tiểu thư, sao người lại ở đó?" 

Sắc mặt Triệu Cẩn cứng đờ, như không thể tin được. 

Trong kế hoạch của hắn, ta lẽ ra đã thân bại danh liệt, nhưng ta lại xuất hiện hoàn toàn bình an trước mặt hắn. 

Ta không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn sang Bạch Dung Khanh bên cạnh. 

Có những điều không cần nói cũng rõ. 

Đúng lúc cần chia rẽ, nhất định phải chia rẽ. 

"Nếu trong phòng không phải Chu Nhược Khuyết, vậy cô nương bên trong là ai?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!