1
Chiếu chỉ phán tội phản nghịch, tru di cả nhà phụ thân ta được truyền đến.
Triệu Cẩn, kẻ được gọi là phu quân của ta, lại đang ôm hai tiểu thiếp mới nạp, diễn ngay trước mặt ta một màn xuân cung sống động.
Hắn ra lệnh cho người trói c.h.ặ. t t.a. y chân ta, ép ta quỳ dưới đất, đè đầu ta xuống, bắt ta nhìn cảnh hắn và hai ả thiếp hưởng lạc:
"Chu Nhược Khuyết, nếu không phải vì mệnh cách của nàng, nàng tưởng ta thật sự cam tâm đối mặt với dáng vẻ thanh cao kia mỗi ngày sao?"
Hắn bật cười lạnh lẽo, ngoảnh đầu hôn lên gương mặt ả thiếp.
Ả kia thẹn thùng cười, còn ném cho hắn một ánh mắt đưa tình, sau đó yếu ớt ngã vào lòng hắn. Triệu Cẩn khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ:
"Xem kìa, đây mới gọi là nữ nhân thực thụ!"
Từ trước đến nay, hắn luôn chê ta không đủ mềm mại, luôn giữ cái vẻ kiêu ngạo của tiểu thư thế gia, không học nổi sự yêu kiều phục tùng của nữ tử thường dân.
Lúc trước, hắn chỉ thỉnh thoảng buông lời bất mãn.
Nhưng giờ đây, Chu gia đã diệt vong, hắn liền đem toàn bộ sự bất mãn trước kia trút lên ta.
Ta không nói một lời, chỉ gắt gao nhìn hắn, ánh mắt đầy hận ý.
Hãy nhìn xem, đây chính là phu quân mà ta đã tự mình chọn.
Triệu Cẩn từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên, hắn giẫm chân lên đầu ta, chỉ vào chiếu chỉ vừa truyền xuống, lạnh lùng nói:
"Giờ này, phụ thân nàng, kẻ từng cao ngạo không ai bì kịp, có lẽ đầu đã rơi xuống đất rồi nhỉ?"
"Triệu Cẩn, Chu gia ta đối đãi với ngươi không bạc!"
Ta trừng mắt nhìn hắn, sự căm hận trong lòng gần như muốn nuốt chửng ta.
Kẻ mà ta đã sống chung ba năm, kẻ từng giả vờ ôn nhu trước mặt mọi người, lại âm thầm cấu kết với kẻ thù của phụ thân ta, vu oan ngài mưu phản, cuối cùng đẩy phụ thân ta lên đoạn đầu đài.
Chu gia ta từng một thời vinh quang, một trăm ba mươi hai nhân khẩu.
Giờ đều đã c.h.ế. t cả.
Còn hắn, lại giẫm lên xác phụ thân ta, từ một lính canh cổng nhỏ bé, leo lên vị trí quyền thần đứng đầu triều đình:
"Chu Nhược Khuyết, ta ghét nhất là cái vẻ thanh cao đó của nàng. Đừng tưởng nàng là nhi nữ Thừa tướng thì cao quý hơn người, giờ đây chẳng phải vẫn bị ta đạp dưới chân sao?"
Triệu Cẩn liên tục nghiến đầu ta bằng chân, đôi mắt hắn ngập tràn sự đắc ý.
Hắn chậm rãi cúi xuống, bóp mạnh cằm ta, đổ chén độc dược vào miệng ta:
"Nhưng dù sao cũng là phu thê một thời, ta tiễn nàng xuống âm ti, đoàn tụ với phụ thân nàng!"
Hắn cười điên cuồng, còn ta, đã chẳng còn chút sức lực nào.
Khi độc dược phát tác, ta cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đau đớn, đứa con chưa đầy tháng trong bụng, có lẽ cũng không giữ được nữa.
Trong cơn mê man, ta mơ hồ thấy bóng dáng một người.
Áo trắng bào dài, tư thái như tiên nhân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!