Editor: trang bubble ^^
Thoáng một cái, mười năm trôi qua.
Mấy ngày nay, người lớn trong thôn trên căn bản đều đi ra ngoài làm việc, chỉ để lại trẻ con cùng tuổi Lam Yên, cả ngày lêu lổng ở trong thôn xóm. Vốn là nho nhã yếu đuối, Mộ Lam Yên trải qua mười năm dạy dỗ của Lãng Hổ, hiện nay đã trở nên anh khí (khí khái anh hùng) hơn nhiều.
Có điều cường tráng thì cường tráng, tóm lại người tập võ sẽ có chút nghịch ngợm và thông minh lộ ra, vậy không hẳn, còn chưa chờ phu thê Mộ Cảnh rời nhà làm việc thì Mộ Lam Yên đã sớm cả người quần áo nam nhi, không ăn điểm tâm lại là bộ dáng muốn ra khỏi cửa.
"Nương, con và Vương Mãng cách vách đi tìm Cân đại phu học thảo dược nha, buổi trưa không cần chờ con ăn cơm nhé!" Dứt lời, chỉ thấy Lam Yên đạp nhẹ bước chân thật nhanh rời khỏi trong tầm mắt phu thê hai người bọn họ.
Ôn Uyển Như nghe tiếng nhìn bóng lưng Lam Yên rời đi than thở một hồi.
"Vì sao phu nhân than thở?" Mộ Cảnh anh tuấn năm đó không giảm, đôi tay khoác lên trên vai thê tử từ phía sau.
Ôn Uyển Như lấy lại tinh thần, nhặt lên nữ công (thêu thùa may vá) bên cạnh thong thả mở miệng nói:
"Hôm nay, Yên Nhi cũng đã 17 tuổi, chính là thời gian quý báu của một cô nương gia, nhưng ông xem một chút bây giờ nàng cái dạng gì?"
Mộ Cảnh trấn an thê tử ngồi xuống, mới mở miệng nói:
"So sánh với Yên Nhi mười năm trước, bây giờ không phải là rất tốt sao?"
"Thật sự là tốt. Hai phu thê chúng ta biết nên dạy nàng cũng đều đã học được, nhưng dù sao hai người chúng ta từng cũng coi là gia đình giàu có, ông đọc đủ thứ thi thư, ta tú trung nội hiền. Trải qua Lãng Hổ vừa dạy dỗ, làm sao lại dạy ra một cô nương nam nhi gian xảo như thế."
Mộ Cảnh cười một tiếng, vỗ vỗ vai thê tử: "Hổ huynh cũng là vì một tâm nguyện, Yên Nhi biết võ công, nhất định có thể tự vệ, chờ sau khi chúng ta trăm tuổi, cũng sẽ không sợ sẽ có người bắt nạt con gái của chúng ta.
Hơn nữa, điều này cũng gọi nhập gia tùy tục thôi, bà xem chúng ta vốn dĩ định rời thế tục, tam giáo lễ nghi gì đó nhiều như thế, vậy cũng là làm cho người ngoài nhìn. Nhìn lại một chút Mộng Lý Hồi này, mọi người tùy ý cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, không có mấy cái miệng đời kia ràng buộc.
Yên Nhi sống ở loại địa phương này từ nhỏ, tự nhiên không tránh được đi theo trào lưu. Lúc trước bà nhất định phải dạy Yên Nhi những thứ kiến thức lễ tiết kia, ta đã không đồng ý. Chúng ta đã lựa chọn ẩn cư ở chỗ này, cần gì phải quan tâm những thứ này?
Chẳng lẽ bà còn muốn một ngày kia Yên Nhi còn có thể đi ra nơi này, rời khỏi chúng ta đi lẫn vào thế tục khói tiêu sao?"
Sau khi nghe trượng phu nói chuyện, Ôn Uyển Như cũng liền im lặng. Lúc trước, bà dạy dỗ Lam Yên những thứ này cũng chỉ là bị nhân tố thế gia quấy nhiễu, khó tránh khỏi cảm thấy thân con gái nên hiểu được những thứ lễ nghi kia, nhưng không nghĩ hôm nay bị trượng phu vừa nói cũng cảm thấy uổng công vô ích.
Nếu lựa chọn để Yên Nhi cùng nhau thoát khỏi thế tục với bọn họ, cần gì phải mang thứ thế tục vào đây.
Mặt khác, Lam Yên nói gì đi tìm Cân đại phu tất cả cũng đều là trò lừa bịp gạt người. Ngày gần đây đúng lúc là lập thu, cuối thu không khí quang đãng, không khí ở trong núi càng là tốt không có chỗ chê được.
Thời tiết vui thích như vậy đương nhiên không thiếu được hương thơm trái cây chín bay ở trong không khí làm người ta thèm nhỏ dãi.
Chẳng vậy, Lam Yên cả người quần áo nam nhi tụ tập một chút con trai tuổi xấp xỉ trong thôn, chuẩn bị tìm cách tiến về chung quanh trong ngọn núi tìm kiếm thức ăn ngon.
"Yên Nhi tỷ tỷ, mấy ngày nay chúng ta cũng sắp lật tung đỉnh núi chung quanh Mộng Lý Hồi rồi, hôm nay nếu không thì chúng ta đi chỗ núi cấm địa kia như thế nào?"
Người nói chuyện chính là Vương Mãng, con trai của Mã thị đã chết mười năm trước, Mộ Lam Yên bởi vì chính mắt thấy được mẫu thân hắn chết đi mà cảm thấy sinh lòng áy náy, cho nên rất là chăm sóc đối với bé trai nhỏ hơn nàng một tuổi này.
Mộ Lam Yên nghe nói, cười mỉa hỏi:
"Ngươi đúng là không sợ chết, chẳng lẽ không nghe cụ già trong thôn nói trong núi này có yêu vật sao?"
"Chẳng lẽ tỷ tỷ là nhát gan?"
Vương Mãng cấp bách mà hỏi tới.
Trong lòng Mộ Lam Yên đầy run rẩy, nhìn người trước mặt cao hơn nàng một cái đầu, đáy mắt xẹt qua một tia thù hận. Thoáng thù hận này đương nhiên không phải là đối với hắn, sống lại mười năm, tính toán ngày tháng, hôm nay chính là một ngày gặp phải Tư Không Thận kia.
Vương Mãng thấy Mộ Lam Yên đột nhiên không nói lời nào, tự cho là nàng nhát gan, cho nên không sợ chết tiếp tục nói:
"Yên Nhi tỷ tỷ thật......?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!