Chương 22: Tạm biệt cố hương

Editor: trang bubble ^^ 

Tố Quý quỳ trên mặt đất, dùng sức lắc đầu, cắn môi nói:

"Nếu như phu nhân không tha thứ nô tỳ, sợ là nô tỳ không thể đứng dậy!"

Mẫn phu nhân nghe nói những lời này, sắc mặt càng thêm trắng xanh một hồi trắng bệch hơn nhiều. Ở bên cạnh Dung Thố và Tiểu Thúy nhìn gấp gáp, đưa tay tát Tố Quý một cái:

"Nô tài chết bầm ngươi được đấy, chẳng lẽ không biết nói chuyện cẩn thận sao!"

Một tát này, đánh Tố Quý đến hoa mắt.

Nàng quả quyết là không có nghĩ đến, hai tỳ nữ bên cạnh Mẫn phu nhân lại dã man như vậy. Tỉnh táo lại, nàng đã là hai mắt lưng tròng nhìn sắc mặt Mẫn phu nhân tiều tụy.

"Tố Quý, ngươi nói mau, có phải Yên Nhi của ta đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Thấy Mẫn phu nhân khó khăn dựa vào trên người của Tiểu Thúy ở phía sau, Tố Quý Tài biết đây là mình kích thích thân thể chủ tử ốm nhẹ rồi, quả nhiên là đáng đánh.

Hối tiếc đi qua, nàng vội vã móc ra lệnh bài mà Mộ Lam Yên giao cho nàng từ trong ngực của mình, đưa tới:

"Phu nhân bớt giận, trách Tố Quý không nói hết lời trong một lần. Đây là tiểu thư bảo nô tỳ chuyển giao cho phu nhân. Tiểu thư, nàng không có việc gì."

Trước tiên Tiểu Thúy bèn nhận lấy lệnh bài, nhìn kỹ một cái đúng là lệnh bài của các nàng, bèn bỏ vào trong ngực.

"Vậy ngươi bảo phu nhân tha thứ ngươi cái gì!"

Mới vừa đánh Tố Quý, Dung Thố hỏi lần nữa, Tố Quý bị dọa sợ canh chừng ánh mắt của nàng ta, dừng một chút, mới phản ứng được.

"Tiểu thư bảo ta đi trước thỉnh tội với phu nhân.

Thật ra thì sáng sớm hôm nay chúng ta đi lãnh cũng không phải là ca ca của Tố Quý mà là đệ đệ của tiểu thư. Sau khi tiểu thư lãnh được tro cốt đệ đệ của nàng, bèn một thân một người đi chôn tro cốt rồi.

Tiểu thư nói, chuyện như thế thật sự là giấu diếm, sợ mang về khiến phu nhân nhiễm tà vật sợ là không tốt, cho nên để ta thông báo một tiếng với phu nhân trước, tránh cho phu nhân lo lắng.

"Dung Thố đang tính nói tiếp, Mẫn phu nhân lại đưa tay ý bảo nàng câm miệng. Dung Thố đột nhiên nhớ lại trên người mình còn gánh vác một trăm lần quy tắc trong phủ, lập tức cũng không dám vi phạm ý nguyện của phu nhân ngoan ngoãn khép lại miệng của mình."Đứa nhỏ ngốc này.

"Mẫn phu nhân thương tiếc nói, trong giọng điệu tràn đầy đều là đau lòng,"Ta cũng không phải là người không thể thông tình đạt lý gì đó. Việc này thì có cái gì đáng giấu diếm.

"Khi biết Mộ Lam Yên không có việc gì, hơi thở kia Mẫn phu nhân không thuận vừa rồi kia cũng xuôi theo ổn thỏa, nghĩ lại lúc tới đây, lại trách cứ Tố Quý đi về:"Một mình Yên Nhi ở bên ngoài, sẽ nguy hiểm cỡ nào.

Sao ngươi có thể để mặc cho một mình nàng ở bên ngoài chứ."

Trong lúc nhất thời Tố Quý bị hỏi bối rối, nàng quả thật không nghĩ tới điểm này. Nghĩ lại lúc nàng rời đi, nơi đó chỉ có núi hoang không thấy được người, chỉ nghĩ thử cũng cảm thấy nếu là ném một mình nàng vào nơi nào, sợ rằng sẽ khóc ròng nói buổi tối bị sói ngậm trong mồm tha đi rồi.

Mẫn phu nhân thật sự không yên lòng Mộ Lam Yên sẽ một mình bình an trở lại khách điếm, cho nên gọi đủ mọi người, mang theo tất cả trang bị bèn đi theo Tố Quý chỉ đường đi tới tìm Yên Nhi của nàng.

Yến Thành này, nàng quả nhiên là một chút cũng không ở lại được nữa, chỉ cần đợi ở chỗ này, nàng lại luôn lo lắng dù Mộ Lam Yên cũng có thể đi mất, chỉ có trở lại trong phủ ở Biện Kinh kia, là có thể cẩn thận coi chừng đứa con gái đến không dễ kia của nàng!

Ánh nắng chiếu lá cây trên núi có chút khô khan.

Mộ Lam Yên ôm lọ tro cốt, ống tay áo đã không biết đã lau mồ hôi trên trán bao nhiêu lần rồi. Vốn phải là thời tiết cuối thu mát mẻ, làm sao mặt trời hôm nay cố tình chiếu nàng có chút miệng đắng lưỡi khô.

Không nhớ rõ bao nhiêu thời gian không có uống nước rồi, chỉ là bờ môi càng lúc càng khô, đã không còn là nàng dùng đầu lưới liếm một cái là có thể trở nên ướt át rồi.

Mộ Lam Yên đứng ở trên một chỗ ngã ba đường, khắp nơi chung quanh đều là tùng bách thẳng tắp, lớn nhỏ, độ cao, diện mạo, hầu như giống nhau như đúc. Nàng đã đi tới tới lui lui rất nhiều lần rồi, đến cuối cùng, nàng chỉ có thể tin tưởng, nàng đã lạc đường!

Vốn là ôm lọ tro cốt của Vương Mãng có từng chút hi vọng một như vậy, nhưng lúc này bị cảnh tượng tạo hóa trêu ngươi kia, tưới tắt không dư thừa một chút.

Thật sự chẳng lẽ chính là một thế ngoại đào nguyên chỉ có thể ra, không thể vào sao? Mộ Lam Yên hỏi ở đáy lòng, cũng không cam chịu số phận cố chấp còn muốn lựa chọn một ngã ba đi về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!