Chương 41: Thuyết phục

Khương Cảnh Duệ ở Phương Phi uyển nói khô cả cổ mà vẫn không thể thay đổi ý định của Khương Lê. Cuối cùng, hắn đành bất lực nói:

"Những lời cần nói ta đều đã nói rồi, ngươi đã cố chấp như vậy, ta cũng không còn gì để nói. Ngươi muốn tìm đại bá phụ thì cứ đi, nếu không thành hãy bảo nha hoàn của ngươi chạy đến báo ta một tiếng, ta với ngươi bàn chuyện tìm tổ mẫu."

Hắn nói đến mức này, đứng ở vị trí của Khương Cảnh Duệ, hắn đã làm hết sức rồi.

Khương Lê nói: Cảm ơn ngươi.

Khương Cảnh Duệ lắc đầu, Khương Lê suy nghĩ một chút, nhìn hắn hỏi:

"Ta muốn hỏi ngươi một câu."

Chuyện gì?

"Thành tích học tập của ngươi thế nào?"

Nghe Khương Lê hỏi chuyện này, Khương Cảnh Duệ đột nhiên đỏ mặt, đập bàn đứng dậy, lớn tiếng:

"Khương Lê, ngươi đừng có khinh người quá đáng. Ngươi chế nhạo ta, ta còn chưa chế nhạo ngươi đâu! Ngươi thích làm gì thì làm, bổn thiếu gia không quản nữa!" Nói xong, hắn tức giận đá ghế, rời đi.

Đồng Nhi ở phía sau bĩu môi:

"Nhị thiếu gia này, sao mà cứ như bị đụng trúng chỗ đau, giận cá chém thớt với tiểu thư?"

Khương Lê cũng không ngờ Khương Cảnh Duệ lại bài xích chuyện học như vậy. Dù sao, nhà họ Khương cũng thuộc hàng văn nhân thanh lưu, Khương Lê còn tưởng mọi người ở đây đều là tài tử tài nữ. Biểu hiện của Khương Cảnh Duệ khiến Khương Lê có một cảm giác thân thuộc, vì Tiết Chiêu cũng như vậy.

Tiết Hoài Viễn chỉ có một trai một gái, Tiết Chiêu từ nhỏ thích múa đao luyện kiếm. Tiết Hoài Viễn không bắt buộc con phải chọn con đường nào, Tiết Chiêu thích học võ nhưng sợ đọc sách. Mỗi lần Tiết Hoài Viễn muốn kiểm tra bài vở, Tiết Chiêu luôn nghĩ đủ mọi cách để trốn.

Khương Lê từ nhỏ đã không biết bao nhiêu lần giúp Tiết Chiêu che giấu.

Bây giờ... nghĩ đến người đã không còn, trong mắt Khương Lê lộ rõ vẻ đau buồn.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Bạch Tuyết cuối cùng cũng nấu xong trà hoa, dù là mùa hè nhưng không cảm thấy việc nấu trà là vất vả. Đổ trà vào chén sứ trắng, thêm một quả ô mai, đặt lên bàn nhỏ để nguội.

Bạch Tuyết hỏi:

"Tiểu thư, cái Minh Nghĩa Đường đó tốt lắm sao?"

Khương Lê cười cười: "Các tiên sinh ở Minh Nghĩa Đường phần lớn đều do hoàng cung mời đến. Thánh thượng vì muốn mở rộng Thái học, đặc biệt thiết lập quan học dành cho nam nữ.

Nhiều tiểu thư hoàng thân quốc thích đều học ở Minh Nghĩa Đường, vào kỳ thi mỗi năm của Minh Nghĩa Đường người có thành tích xuất sắc nhất sẽ được Thái hậu ban thưởng.

"Bạch Tuyết nghe mà như trong mây mù, chỉ nói:"Vậy rất khó vào nhỉ?Khó gì chứ,

"Đồng Nhi nhỏ giọng nói:"Chỉ cần có tiền, có máu mặt, sao mà không vào được?Vậy tại sao tiểu thư nhà chúng ta không vào được, sao lão gia không cho tiểu thư vào?

"Bạch Tuyết hỏi. Vì sao ư? Sợ làm mất mặt nhà họ Khương chứ sao! Đồng Nhi lườm Bạch Tuyết một cái, trong lòng nghĩ sau này phải dạy Bạch Tuyết nói năng cẩn thận, sao toàn đâm vào tim tiểu thư thế. Nhưng giọng Khương Lê rất bình thản, nàng nói:"Học vấn chỉ là thứ yếu, quan trọng là ta bị coi là người phẩm hạnh bại hoại, nếu ra ngoài sẽ bị người đời chỉ trỏ, làm mất mặt nhà họ Khương.Tiểu thư!

"Đồng Nhi không nhịn được kêu lên:"Người không thể nói mình như vậy!Đúng vậy.

"Bạch Tuyết nghiêm túc nhìn Khương Lê:"Nô tỳ trước đây đã đến nhiều nhà quan, tuy chưa được chọn nhưng cũng thấy nhiều tiểu thư, nhiều người bên ngoài thì dịu dàng, sau lưng lại quát tháo nha hoàn.

Tiểu thư là người có tính tình tốt nhất mà nô tỳ từng gặp, phẩm hạnh bại hoại gì chứ, nếu tiểu thư mà phẩm hạnh bại hoại thì trên đời này không còn người tốt nữa!Đồng Nhi hưởng ứng:Đúng, đúng thế!

"Khương Lê bật cười, nàng thực sự là người tốt, ít nhất là ở kiếp trước. Kiếp này nàng cũng không định trở thành người xấu, chỉ là có lẽ sẽ không còn như trước đây lấy đức báo oán nữa. Nàng nói:"Ta cũng không nghĩ mình là người phẩm hạnh bại hoại, nên ta định nói chuyện với phụ thân một chút.

"Đồng Nhi ngẩn ra, do dự hỏi:"Tiểu thư có thể thuyết phục lão gia không?Em nghĩ sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!