Chương 23: Người quen

[ lần đầu tiên mình dịch truyện, có sai sót thông cảm ạ🥰]

Bắt đầu thuii ~~~

Sau khi gặp Khương Ấu Dao,  Khương Cảnh Duệ, Khương Lê dành rất nhiều thời gian tìm hiểu rõ ràng Khương phủ.

Khương gia nền tảng vững chắc, phủ đệ cũng rất lớn, cũng may Khương Lê có trí nhớ tốt. Huống hồ lúc ở Đồng Hương, phủ đệ tuy nhỏ, nàng lại thích đi theo Tiết Hoài Viễn ra ngoài xử lý công vụ, nàng đã đi khắp mọi ngóc ngách của Đồng Hương nên rất giỏi tìm đường.

Những ngày tiếp theo yên bình đến lạ lùng. Ngoại trừ mỗi ngày nhìn Hương Sảo ở trước mặt lấy lòng xu nịnh cùng Vân Song vênh mặt hất hàm sai khiến, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Nhưng kỳ lạ là không một ai chủ động  từ  Khương lão phu nhân, hay là Nhị thúc, Tam thúc tới tìm Khương Lê, ngoại trù lần  gặp gỡ ngày hôm đó cho dù là phụ thân Khương Lê Khương Nguyên Bách cũng không ngay thèm giữ thể diện.

Khương Lê ở Khương gia, giống như là một kẻ tầm thường, dường như đón nàng trở về rồi lạnh lùng thơ ơ một góc, những ngày như thế, sẽ bị người ta lãng quên.

Không , không cần những ngày như vậy, bây giờ đã vậy rồi.

Người bên ngoài không nể mặt nàng, Khương Lê cũng không vội vàng ra mặt, coi như không có chuyện gì, không chủ động đi gặp Lão phu nhân, ngày thường ăn cơm cũng là một mình để Đồng Nhi bưng về Phương Phi Uyển cho nàng, hầu như vậy  là nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng mâu thuẫn cũng sẽ không bởi vì không để ý tới nó liền tự động biến mất, bình tĩnh lúc này cũng là chuẩn bị cho bất bình tĩnh sau này.

Sáng sớm hôm nay, sau cơn mưa trời lại sáng, mát mẻ hiếm có, không nóng bức như trước kia. Sau khi Khương Lê dùng xong điểm tâm, liền nói cho Hương Sảo, nàng định ra ngoài một chuyến.

Vân Song đứng ở phía xa, im lặng nghiêng tai nghe Hương Sảo hỏi Khương Lê:

"Nhị tiểu thư, sao đột nhiên muốn ra ngoài?"

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Ta về nhà đã nửa tháng, cả ngày đều ở trong phủ, thật sự rất nhàm chán, không biết thành Yên Kinh mấy năm nay như thế nào, chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút.

"Không đợi Hương Sảo nói , nàng lại nói:"

Huống hồ qua vài ngày nữa chính là lễ cập kê của tam muội, ta cũng không thể hai tay trống rỗng tới dự lễ.

Hương Sảo đảo tròng mắt, hỏi:

"Cô nương là muốn đi chọn quà cho lễ cập kê của tam tiểu thư sao?"Đúng vậy.Khương Lê cười nói: Cũng xem có cái gì mới mẻ không".

Trong lòng Hương Sảo nhất thời bị câu này làm cho ngứa ngáy, Khương Lê đi ra ngoài mua đồ, nếu là mình cũng theo sau, nói không chừng cũng sẽ được ban chút thưởng. Nhắc mới nhớ, vị nhị tiểu thư này mặc dù lớn lên ở trong am, nhưng rất hào phóng.

Cũng không biết có phải ngu ngốc hay là theo tính tình tiêu tiền như nước của cố phu nhân Diệp Trân Trân, ngày thường khen thưởng vô cùng hậu hình. Chỉ ở cạnh Khương Lê nửa tháng, trang sức Hương Sảo được thưởng cũng sắp bằng cả một năm trước đây.

Cô ta cố ý hỏi

"Nhị tiểu thị, mấy ngày nay người tốn không ít..."

"Bạc mẫu thân tặng ta chưa tiêu" Khương Lê ngắt lời cô ta cười nói tiếp đủ mua những đồ tốt.

Hương Sảo nghĩ, cũng đúng, Khương Lê tặng trang sức còn bạc thì còn nguyên. Thực sự  làm sao bạc có thể có giá trị như đồ trang sức?

Chỉ là Hương Sảo sẽ không tự cắt đứt đường phát tài của mình, nghĩ đến hôm nay có thể lại kiếm được tiền liền lập tức nuốt lại lời khuyên Khương Ly đừng ra ngoài, chỉ nói:

"Đã như vậy, nô tì cùng Nhị tiểu thư đi ra ngoài xem. Trước đây nô tì đi cùng Tam tiểu thư, biết được những cửa hàng tốt ở Yên Kinh."

Vân Song hơi không hài lòng với phản ứng của Hương Sảo, nhưng Khương Lê đã nói:

"Được rồi, Đồng Nhi cũng cùng đi với ta. Phiền chị Hương Sảo rồi."

Tuy nhiên, Khương Lê lại có ý vô tình bỏ qua Vân Song.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!