Lần đầu tiên mình dịch truyện nên chắc chắn nhiều sai sót, lỗi dịch thuật tùm lum, ngôi xưng hô có chỗ mình cop gg dịch để sửa sẽ không để ý bị lậm hiện đại cậu , mình, anh ta, tôi... mong mọi người hoan hỉ thông cảm và có thể góp ý cho mình ạ.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ! AN AN
Bắt đầu thui nào ~~~
Tháng Năm, vừa qua cuối xuân, thời tiết liền trở nên nóng nực không tưởng.
Mặt trời gay gắt chiếu xuống mảnh đất Yên Kinh, những người bán hàng rong ven đường đều tránh vào bóng râm của cây. Trong thời tiết oi bức này, các công tử, tiểu thư nhà quyền quý đều không muốn ra ngoài chịu nắng, chỉ có những người lao động khổ sai, gánh rượu gạo ngâm trong nước giếng mát lạnh, không ngại khổ cực, đi qua các sòng bạc, trà quán, hy vọng những người khát và mệt mỏi bỏ ra năm đồng mua một bát, để có thể mua thêm một túi gạo, nấu thêm hai nồi cháo, sống thêm ba ngày nữa.
Ở góc Đông thành, có một ngôi nhà mới tinh, tấm biển treo rất cao, chính giữa khắc bốn chữ "Trạng Nguyên Cập Đệ", vàng rực rỡ
- đây là phủ đệ và biển do Hồng Hiếu Hoàng đế ban cho tân trạng nguyên, đại diện cho vinh quang cực lớn. Người đọc sách nếu được tấm biển này, ắt hẳn phải khóc nức nở để tạ ơn tổ tiên.
Ngôi nhà mới tinh, biển ngự ban, trong sân người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập, chỉ là bên ngoài trời nóng như thiêu như đốt, trong nhà lại lạnh buốt. Có lẽ vì trong phòng đã đặt nhiều đá để giải nhiệt, nhưng càng đi vào trong sân, càng cảm thấy lạnh.
Phòng cuối cùng sát tường, trước cửa có ba người đang ngồi. Hai nha hoàn mặc áo mỏng màu hồng, và một bà vú già trung niên thân hình tròn trịa, trước mặt ba người là một đĩa hạt dưa đỏ, một bình nước mơ, vừa ăn vừa trò chuyện, còn thoải mái hơn cả chủ nhân.
Nha hoàn bên trái quay lại nhìn cửa sổ, nói: "Trời nóng quá, mùi thuốc trong phòng này không bay ra được, khó chịu chết đi được, không biết khi nào mới hết."
"Cái con này, nói xấu chủ nhân sau lưng," bà vú già lớn tuổi hơn cảnh cáo: "Cẩn thận chủ nhân lột da ngươi."
Nha hoàn áo hồng không coi ra gì: "Sao lại thế? Lão gia đã ba tháng không đến phòng của phu nhân rồi." Nói rồi cô ta hạ thấp giọng, "Chuyện đó làm to như thế, lão gia chúng ta tính ra là có tình có nghĩa, nếu là người khác..." Cô ta bĩu môi, "Theo ta thấy, thà tự kết liễu, ít nhất cũng giữ được danh dự, thế này sống lay lắt, chẳng phải kéo người khác xuống."
Bà vú định nói gì, nha hoàn khác cũng lên tiếng: "Thật ra phu nhân cũng đáng thương, đẹp như vậy, học thức lại tốt, tính tình hòa nhã, ai ngờ gặp phải chuyện này..."
Giọng họ dù hạ thấp, nhưng trưa hè yên tĩnh, khoảng cách lại không xa, từng chữ một đều lọt vào tai người trong phòng.
Trên giường, Tiết Phương Phi nằm ngửa, khóe mắt còn vết nước mắt chưa khô. Khuôn mặt vì gầy gò gần đây không những không tiều tụy, mà ngược lại càng thêm vẻ u sầu, tạo nên một nét đẹp lay động lòng người.
Nhan sắc của nàng vốn dĩ rất đẹp, nếu không sao xứng danh đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh. Ngày nàng xuất giá, có công tử chán đời lệnh ăn mày xông vào kiệu hoa, khăn trùm đầu rơi xuống, dung nhan xinh đẹp như hoa, khiến người hai bên đường nhìn đến ngẩn ngơ. Lúc đó, phụ thân nàng, huyện thừa Tiết Hoài Viễn của Đồng Hương, trước khi nàng xa nhà về Kinh thành, còn lo lắng nói: "A Ly đẹp quá, Thẩm Ngọc Dung e rằng không bảo vệ nổi con."
Thẩm Ngọc Dung là chồng nàng.
Trước khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, chỉ là một tú tài nghèo. Nhà Thẩm Ngọc Dung ở Yên Kinh, ngoại tổ mẫu nhà họ Thẩm là Tào lão phu nhân sống ở Đồng Hương. Bốn năm trước, Tào lão phu nhân qua đời, Thẩm Ngọc Dung cùng mẫu thân về Đồng Hương chịu tang, từ đó quen biết Tiết Phương Phi.
Đồng Hương chỉ là một huyện nhỏ của thành Tương Dương, Tiết Hoài Viễn là một tiểu quan, mẫu thân Tiết Phương Phi qua đời khi sinh Tiết Chiêu. Sau khi mẹ Tiết mất, Tiết Hoài Viễn không tái hôn, gia đình chỉ có ba người cha con nương tựa vào nhau.
Tiết Phương Phi đến tuổi xuất giá, nàng nhan sắc quá đẹp, các công tử quyền quý gần xa đều đến hỏi cưới, thậm chí có cả cấp trên của Tiết Hoài Viễn muốn lấy nàng làm thiếp. Tiết Hoài Viễn dĩ nhiên không đồng ý, vì mất mẹ từ nhỏ, ông thương yêu con gái vô cùng, thêm vào đó Tiết Phương Phi ngoan ngoãn thông minh, từ nhỏ không thiếu thốn thứ gì. Dù Tiết gia chỉ là một gia đình quan nhỏ, nhưng Tiết Phương Phi lại trưởng thành quý giá hơn cả các tiểu thư nhà quyền quý.
Con gái được nâng niu như bảo bối như vậy, Tiết Hoài Viễn lo lắng cho hôn sự của nàng. Nhà quyền quý tuy rằng áo gấm lụa là, nhưng cuộc sống không dễ dàng, Tiết Hoài Viễn chọn Thẩm Ngọc Dung.
Thẩm Ngọc Dung dù không có chức tước, nhưng tài hoa xuất chúng, diện mạo khôi ngô, thành đạt là chuyện sớm muộn. Nhưng như vậy, Tiết Phương Phi phải theo Thẩm Ngọc Dung xa nhà về Yên Kinh. Còn một điều nữa, Tiết Phương Phi quá xinh đẹp, ở Đồng Hương có Tiết Hoài Viễn bảo vệ, nhưng ở Yên Kinh, công tử vương tôn nhiều không kể xiết, nếu nảy sinh ý xấu, Thẩm Ngọc Dung chưa chắc bảo vệ nổi nàng.
Nhưng cuối cùng Tiết Phương Phi vẫn lấy Thẩm Ngọc Dung, vì nàng thích hắn.
Lấy Thẩm Ngọc Dung, nàng đến Yên Kinh, dù mẹ chồng nàng đối xử hà khắc, cũng có nhiều uất ức nhưng Thẩm Ngọc Dung đối xử với nàng rất chu đáo nên những bất mãn đều tan biến.
Mùa xuân năm ngoái, Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, cưỡi ngựa diễu phố, Hoàng đế ban phủ đệ và biển, không lâu sau được bổ nhiệm Trung thư xá lang. Tháng Chín, Tiết Phương Phi cũng mang thai, đúng dịp sinh nhật mẹ chồng, niềm vui nhân đôi, nhà Thẩm đãi khách, mời những người quyền quý ở Yên Kinh tới dự.
Ngày đó là cơn ác mộng của Tiết Phương Phi.
Thật ra nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ uống một chút rượu mơ tại tiệc, liền cảm thấy mệt mỏi, mơ màng được nha hoàn dìu về phòng nghỉ... Khi bị tiếng hét đánh thức, nàng thấy trong phòng có một người đàn ông lạ mặt, còn mình thì y phục xộc xệch, mẹ chồng và đám nữ quyến đứng ở cửa, nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ , hả hê.
Nàng lẽ ra phải xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu và mọi chuyện đã như vậy, nhưng dù nàng giải thích thế nào, chuyện vợ tân trạng nguyên lén lút tư thông với người khác trước mặt khách mời vẫn lan truyền ra ngoài.
Nàng đáng lẽ bị ruồng bỏ rồi đuổi ra khỏi phủ nhưng Thẩm Ngọc Dung lại không làm thế. Vì quá lo nghĩ, nàng sảy thai, nằm trên giường nghe tin Tiết Chiêu vì chuyện này đến Yên Kinh, còn chưa tới Thẩm phủ thì gặp cướp trong đêm, bị giết và vứt xác xuống sông.
Nàng nghe tin dữ, không dám báo về Đồng Hương, cố gắng gượng sức gặp Tiết Chiêu lần cuối, lo hậu sự cho đệ đệ rồi mới đổ bệnh. Tròn ba tháng sau Thẩm Ngọc Dung chưa một lần đến thăm nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!