"Tiểu cô nương, nếu không ngại, ta có thể xem qua bệnh cho ca ca của muội."
Tần chưởng quầy còn chưa kịp đáp, thì giữa đám đông vang lên một giọng nói trầm ổn, dịu dàng.
"Là Chu chưởng quầy của Thịnh Đức đường đó!" – có người kêu lên. Đám đông lập tức tách ra, ánh mắt vừa kính nể vừa khâm phục hướng về người đàn ông đang chậm rãi bước tới.
Đó là một trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặt nhẵn nhụi, dáng người thanh mảnh, nét mặt ôn hòa, khí chất nhã nhặn. Chính là Chu Nghiễn An, chưởng quầy nổi danh của Thịnh Đức đường.
Nghe nói Chu chưởng quầy chịu ra tay, cô bé lập tức ngừng khóc, mặc kệ vết thương đau rát trên người vì cú đá vừa rồi, quỳ rạp xuống đất dập đầu liên hồi.
Chu Nghiễn An vận linh lực chẩn đoán cho thiếu niên nằm dưới đất. Chỉ chốc lát, đôi mày ông nhíu chặt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng:
"Tiểu cô nương, ca ca muội bị thương thế nào?"
Cô bé vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào đáp:
"Năm hôm trước, anh con vào núi săn thú, đến khi về thì người đầy thương tích. Anh nói chỉ nghỉ một lát là sẽ ổn, ai ngờ vừa nằm xuống đã không thể dậy nổi. Con cõng anh đến Cơ Sinh đường trị bệnh, dùng hết tiền rồi, nhưng bệnh anh càng ngày càng nặng... Con... con không biết phải làm sao nữa... Con không muốn anh chết đâu... hu hu..."
Chu Nghiễn An khẽ thở dài, giọng đầy tiếc nuối:
"Xin lỗi, ta không thể cứu được. Gân cốt toàn thân cậu ấy đã đứt đoạn do chấn động quá mạnh. Cho dù có cứu sống, thì cả đời này cũng chỉ có thể nằm liệt giường, không bao giờ đứng dậy nổi nữa."
"Không... không thể nào!" – cô bé bật kêu, đôi mắt tràn ngập bi thương và tuyệt vọng – "Không... anh con không thể chết được! Đại phu, xin người cứu anh con, con van người..."
Một bên, Tần chưởng quầy nghe thế thì sắc mặt u ám bỗng sáng bừng, khóe môi cong lên vẻ hả hê:
"Thấy chưa? Còn tưởng Thịnh Đức đường giỏi giang thế nào! Tưởng thần tiên hạ phàm, cứu người vô số, hóa ra cũng chỉ là thầy thuốc hạng hai, ngay cả một mạng người cũng không cứu nổi. Ha ha, thật đúng là tự cho mình tài giỏi quá mức!"
Chu Nghiễn An chẳng hề giận, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hắn, chậm rãi nói:
"Nếu Tần chưởng quầy tự tin như thế, vậy sao không tự mình chữa thử xem?"
Lời ấy vừa dứt, đám đông vốn đang thương xót cho cô bé cũng lập tức tỉnh táo, đồng loạt phụ họa:
"Chu chưởng quầy chuẩn đoán làm sao sai được? Nếu ngươi không tin, vậy thì thử đi!"
"Bệnh người ta nặng thế này, tám phần là do mấy lang băm của Cơ sinh đường hại ra! Không có bản lĩnh thì đừng vu oan người khác!"
Tiếng mắng mỏ dồn dập khiến mặt Tần chưởng quầy lúc đỏ lúc trắng. Hắn tức đến gân cổ, hét lên:
"Ta không giỏi, nhưng nhà Cơ sinh đường của ta có Tạ đại phu, là đại phu tam phẩm đó! Chu Nghiễn An là cái gì? Một thầy thuốc nhị phẩm tầm thường mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta à!"
Ba chữ "đại phu tam phẩm" vừa thốt ra, xung quanh lập tức yên lặng.
Bởi ở vương quốc Kim Lăng, đại phu tam phẩm đã cực kỳ hiếm có. Cả thành Yên Kinh chỉ có duy nhất một đại phu tứ phẩm – chính là Nạp Lan Tranh Trạch. Điều đó cho thấy người đạt đến cấp bậc cao như vậy quan trọng đến mức nào.
Nhưng chỉ một lát sau, ánh mắt mọi người lại dấy lên nghi ngờ:
"Ngươi nói đại phu tam phẩm, vậy người đâu? Sao chẳng thấy mặt?"
"Đúng đấy, chỉ nói suông thì ai chẳng nói được! Nếu thật có đại phu tam phẩm thì mời ra đây, còn không thì đừng có tỏ oai nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!