Chương 94: (Vô Đề)

Năng lực của Phàn Thâm biến mất?

Tiêu Hòa kinh ngạc không ngớt, rồi nhanh chóng bị niềm vui sướng nồng đậm lấp đầy tim đầy phổi.

Nói như vậy, nghĩa là họ có thể ở bên nhau?

Nói như vậy, nghĩa là họ sẽ không cần lo ngại nữa?

Nói như vậy, bọn họ… Bọn họ…

Nghĩ nhiều hơn nữa cũng không còn chuyện nào tốt đẹp hơn chuyện này, tất cả sợ hãi, lo âu đều biến mất tăm.

Tiêu Hòa không nhịn nổi nữa, bước lên một bước kiễng chân hôn đối phương.

Phàn Thâm hơi giật mình, ngay sau đó liền cúi đầu, ôm lấy hông hắn, làm nụ hôn môi này thêm nóng bỏng cuồng nhiệt.

Đây là nụ hôn thật đầu tiên của họ.

Nụ hôn đầu tiên của mỗi người đều trao cho đối phương.

Cho dù đã nhiều lần trải nghiệm trong thế giới tinh thần, nhưng ở hiện thực, hết thảy đều là lần đầu tiên.

Tiêu Hòa thoải mái cõi lòng, cảm thấy hôn môi còn tuyệt vời hơn tưởng tượng vô số lần.

Phàn Thâm thả lỏng tâm tình, cảm thấy người trong ngực là cứu chuộc mà vận mệnh ban cho y.

Người yêu… duy nhất… chuyên thuộc về y.

Hôn a hôn, súng liền cướp cò.

Tuy cơ thể họ đều chưa nếm qua thú vui hoan ái, nhưng trên tinh thần đã nếm thử quá nhiều lần.

Chia xa nửa năm, bi thương nửa năm, sau khi cởi bỏ khúc mắc, bọn họ chỉ muốn càng thân mật hơn càng gần gũi hơn, một chút kẽ hở cũng không chịu.

Tiêu Hòa tốt xấu vẫn còn chút lý trí, biết đang ở nhà mình, nếu lăn nhau ngay  trong phòng khách thì quá hoang đàng rồi.

Hắn kéo Phàn Thâm vào phòng ngủ, chỉ là vừa mở cửa, con tim bỗng giật nảy.

Trong phòng này… ẩn dấu tất cả tình cảm của hắn.

Hắn… cứ thế không hề phòng bị phơi bày với y.

Nhiệt tình như thế, Tiêu Hòa không khỏi thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng Phàn Thâm nhìn cả phòng đầy bức họa kia, lại giống như bị điện giật.

Vô số đoạn ngắn, vô số ký ức, tựa như tìm được chìa khóa, sau khi mở ra, trải đầy trong óc.

Toàn bộ đoạn ký ức ngắn ngủi bị phong kín.

Những hồi ức tươi đẹp thuộc về y và Tiêu Hoà.

Phàn Thâm quay đầu, ánh nhìn Tiêu Hòa đã nồng liệt như lửa cháy.

"Tiêu Hòa… Thật xin lỗi, đã khiến em chịu đựng quá nhiều."

Chất giọng trầm thấp vì quá mức đau lòng nên mang theo chút chua xót xen lẫn nghẹn ngào.

Nghe thanh âm Phàn Thâm như vậy, Tiêu Hòa như bùng nổ, khóc lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!