Chương 90: (Vô Đề)

Đây là một đề chết khó giải.

Nhưng… Tiêu Hòa không mong Phàn Thâm gặp sự cố gì.

Nếu cứ không tỉnh, sẽ dẫn tới tử vong.

Bết kể thế nào, hắn không muốn Phàn Thâm chết đi.

Chỉ cần còn sống là còn hy vọng, chỉ cần còn sống là còn có khả năng khác, chỉ cần còn sống… có lẽ sẽ có một ngày, có một ngày… họ có thể bên nhau.

Cho nên tuy thật tàn nhẫn với Phàn Thâm, Tiêu Hòa vẫn không chút do dự nói: "Tỉnh lại đi, Phàn Thâm, xin anh hãy tỉnh dậy, tôi sẽ không đi gặp anh, một lần cũng không, nhưng tôi hy vọng anh có thể sống, dù phải cách xa nhau, dù không thể nhìn thấy anh, dù một đời này chỉ có thể yên lặng nhớ về anh, tôi cũng mong anh sống tiếp."

Tiêu Hòa nói xong, Phàn Thâm lại khẽ nhíu mi.

Dần dà, Tiêu Hòa gần như sụp đổ, hắn khóc đến nước mắt không thể ngừng rơi, khóc đến thanh âm cũng nghẹn ngào, khóc đến như toàn bộ lòng ngực nhồi đầy tuyệt vọng.

"Nếu anh chết… Phàn Thâm, nếu để tôi biết anh chết đi, vậy tôi cũng không sống nữa, tuyệt đối không sống nữa."

Từ xa nghe ngóng tin tức anh còn sống, ít nhất vẫn có hy vọng sống tiếp.

Nhưng nếu như anh chết… một mình tôi làm sao gánh vác hết thảy đây.

Thế nên… tuy rất ích kỷ, nhưng xin anh hãy tỉnh.

Phàn Thâm là một người không dám gánh chịu ư?

Không… So với bất cứ ai, y đều dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn, tâm chí kiên định hơn.

Tuy chỉ cần vừa nghĩ, lòng liền thống khổ, nhưng Phàn Thâm hiểu tâm tư Tiêu Hòa, cảm nhận được tình cảm của Tiêu Hòa, y không thể phụ lòng hắn.

"Được…" Phàn Thâm hôn xuống trán đối phương, nói nhỏ "Tôi đáp ứng em, sẽ sống tiếp."

Không thể để mình Tiêu Hòa chịu đựng tất cả, ít nhất cho Tiêu Hòa một thời gian, một quá trình chậm rãi từ từ quên đi y.

Bởi là lần cuối cùng ôm nhau, nên bọn họ quấn quýt triền miên, hận không thể hôn mỗi một bộ phận trên cơ thể đối phương.

Song chung quy vẫn có lúc kết thúc.

Tiêu Hòa ngủ say trong thoả mãn, tỉnh lại trong mờ mịt.

Về tới hiện thực vẫn không có bất cứ cảm giác vui vẻ nào, chỉ có chìm ngập tuyệt vọng và bi thương, thậm chí không biết nên nói gì làm gì.

Bởi vì mỗi lần tỉnh lại, Tiêu Hòa đều ngơ ngác mà xuất thần, nên Tần Túc không quấy rầy hắn.

Nhưng lần này Tiêu Hòa không sao bình ổn tâm trạng được.

Hắn không dám nhìn Phàn Thâm nằm ngủ bên cạnh, lập tức xoay người xuống giường, khẽ nói với Tần Túc: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Tần Túc đứng lên, dẫn hắn ra khỏi phòng.

Tiêu Hòa hít sâu một hơi, nói: "Không lâu nữa Phàn Thâm sẽ tỉnh."

Lời này vừa ra, Tần Túc liền cứng người, ánh mắt luôn bình tĩnh như nước không chút che dấu kinh hỉ.

Tiêu Hòa thu vào mắt, nhưng lại cười không nổi.

Kỳ thật trước kia hắn từng lo, liệu Tần Túc có bất trung với Phàn Thâm hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!