Chương 50: (Vô Đề)

Tóc đen mắt nhạt, là sư tôn.

Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, nghĩ đến cảnh tượng trước mắt, không biết nên làm phản ứng ra sao.

Hắn coi sư tôn thành Hồng Thanh, chủ động hôn môi y, còn không biết xấu hổ dùng chân vòng lấy eo sư tôn, thậm chí… thậm chí nói ra lời như vậy.

Hơn nữa… càng chết người là ngoài áo ngủ hắn không mặt gì, lúc này một đôi chân đang thò ra ngoài, bộ vị kề sát và eo Vân Thanh càng xích loã.

Quá… Quá hoang đường!

Sư tôn sẽ nhìn hắn thế nào?

Vừa nghĩ sẽ thấy sự khinh thường và phỉ nhổ trong mắt đối phương, trái tim Tiêu Hòa như sít chặt lại thành một đoàn.

Sắc mặt hắn trắng như giấy, không đối diện với y, vội hoảng loạn kéo chỉnh quần áo cố che chắn cơ thể một chút. Nhưng áo ngủ này do Hồng Thanh đưa hắn mặc, không chỉ phía dưới trống trơn, phía trên càng lỏng lẻo, dùng sức kéo một cái, cả lồng ngực liền lập tức lộ ra.

Tiêu Hòa hoảng quá rồi, tay chân luống ca luống cuống, chắc hắn nên vui vì Hồng Thanh đã bôi thuốc cho hắn, dược hiệu cực nhanh nên chi chít nốt đỏ trên người đã biến mất không còn tăm hơn, bằng không… càng thêm không thể giải thích.

Lúc hắn đang hoảng loạn, Vân Thanh lại nhìn không dời mắt nổi.

Nước da thiếu niên trắng nõn, áo ngủ màu đen lỏng lỏng lẻo lẻo phủ lên người, tựa như gấm vóc quấn quanh mỹ ngọc, càng làm nổi bật làn da mềm mịn, mà giờ khắc này hai chân hắn quấn lấy y, lồng ngực mảnh khảnh lộ ra tôn lên hai điểm phấn hồng kia, mê hoặc khiến yết hầu người ta ngứa ngáy.

Đôi mắt Vân Thanh bất giác tối thêm, y rất muốn siết chặt eo hắn, rất muốn hôn môi hắn, rất muốn làm tư thế này, nhấm nháp hương vị của hắn.

Y từng hưởng qua, cho đến nay y vẫn hồi vị vô cùng, nhớ tới đó là cảm thụ tê dại khắc cốt ghi tậm, hận không thể ngày ngày cùng hắn giao triền.

Chỉ là, còn kém chút thời gian.

Sắp rồi… rất nhanh.

Vân Thanh thu liễm lại, khó khăn dời đi đường nhìn, dời tới gương mặt Tiêu Hòa.

Nhưng lại bắt gặp đôi mắt thấp thỏm lo âu cùng sắc mặt trắng bệch như giấy.

Hắn đang sợ hãi hoảng hốt, đang chấn kinh không thôi.

Từ trong mộng tỉnh giấc, người thấy lại là y khiến hắn khó tin tưởng thế sao.

Như có một cái chuỳ nện mạnh vào lòng, Vân Thanh chợt nháy mắt tỉnh ngộ, người trong giấc mộng kiều diễm của Tiêu Hoà không phải y.

Nên mới bất ngờ như thế, nên mới hoảng hốt như vậy.

Dù Vân Thanh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi có đáp án chính xác, trái tim vẫn bị ngưng trệ, thần thái không tự chủ lạnh xuống.

Mà Tiêu Hòa rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tiến vào đôi mắt Vân Thanh, thấy được đôi con ngươi giá lạnh kết băng của y.

Trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân như bị đông cứng.

Mặt Tiêu Hòa gần như biến thành màu trong suốt, hốt hoảng đứng dậy, dứt khoác túm cái chăn bao kín bản thân, đồng thời lùi lại mấy bước rúc vào tới chân giường mới ngừng.

Vân Thanh nhìn bộ dáng né tránh không kịp kia, tâm lại càng trầm, nhưng biểu cảm không mấy biến hoá.

Tiêu Hòa không dám nhìn y, ấp úng: "Sư… tôn, đệ tử…

"Không có việc gì." Vân Thanh mở lời, "Ngươi còn trẻ, chuyện này rất bình thường."

Âm thanh vững vàng, cũng không có cười nhạo hay căm ghét, Tiêu Hòa thoáng giải sầu, nhưng lại có chút chua xót và mất mát không tên.

Vân Thanh nhìn hắn, nói: "Mặc y phục đàng hoàng vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!