Kỳ thực Tiêu Hòa không nghe rõ Vân Thanh nói gì, hắn bị chấn động bởi ánh mắt rét lạnh cùng hờ hững của y.
Tại nháy mắt đó, trong đầu Tiêu Hoà chỉ có một suy nghĩ: Sư tôn chán ghét hắn, vô cùng chán ghét hắn.
Trước tin tức này, huyết dịch khắp cơ thể hắn như bị đông đặc, triệt để cứng còng bất động.
Tiêu Hòa không đáp lời, mà Vân Thanh cũng không cho hắn đáp lời, buông đối phương ra, ném lại một câu: "Không được phép đi đâu."
Vân Thanh đi khỏi, sau một lúc lâu Tiêu Hòa mới hồi thần.
Nhưng càng thêm hồn bay phách lạc.
Nếu nói trước đó chỉ là e ngại với ảo tưởng của bản thân, vậy hiện tại chính là tín ngưỡng sụp đổ.
Hắn một lòng ngưỡng mộ sư tôn, một lòng yêu kính y, thậm chí nay còn sinh ra một loại tình cảm ám muội, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nếu sư tôn chán ghét mình thì sao.
Đúng đấy, ai quy định hắn thích y thì y nhất định sẽ thích hắn?
Thực tế thường là một loại quấy nhiễu nhỉ.
Nếu bên đơn phương còn không tự hiểu, quấy nhiễu sẽ biến thành căm ghét.
Tiêu Hòa chợt giật mình, cả người co rúm lại.
Khi nãy luôn mồm luôn miệng nói muốn đi, thật ra chỉ là lời nói giận dỗi, giả như sư tôn thật sự đuổi hắn đi, khiến hắn vĩnh viễn biến mất trước mặt y, hắn phải làm sao?
Khí hậu Thanh Loan sơn luôn ấm áp, bốn mùa như xuân, nhưng lúc này Tiêu Hòa cảm giác được từng cơn mát lạnh kéo tới, không khỏi ôm mình thành một khối.
Tiêu Hòa chìm đắm trong thế giới bản thân, mà Vân Thanh sớm đã đi xa.
Y tuyệt không để Tiêu Hòa rời đi, nhưng cũng không muốn ở lại đó nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn.
Một đường về trước, xuyên qua Thanh Loan điện, đi tới rừng trúc phía sau.
Nơi này có một chiếc bàn vuông đơn giản cổ điển, vương đầy lá rụng nhưng không có chút bụi bặm.
Vân Thanh phất tay áo ngồi xuống, một bình rượu tự động rót đầy cái chén.
Hắn bưng lên, một hơi cạn sạch, nhàn nhạt nói: "Có việc?"
Lời vừa thốt ra, một hư ảnh khẽ chớp, hồng y diễm lệ đột nhiên xuất hiện.
Hồng Sương đứng ở đó, nhướng mày hỏi: "Ta có thể rời đi rồi chứ."
Vân Thanh không lên tiếng.
Hồng Sương tự mình ngồi xuống, nhìn y nói: "Ngươi đã ăn sạch tiểu gia hoả kia còn muốn ta cùng ngươi diễn trò tiếp? Cũng giày vò người quá đấy."
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới lòng y liền hoảng hốt.
Nhưng xưa nay trầm ổn thành thói quen nên gương mặt vẫn ngàn năm bất biến, chỉ nâng chén lên đổ rượu vào miệng.
Hồng Sương đã ở cùng y trăm nghìn năm, đối với người tính tình muộn tao(1)này là không thể quen thuộc hơn nữa, không khỏi cau mày nói: "Vật nhỏ kia không thích ngươi?"
Bàn tay cầm chén của Vân Thanh khẽ dùng sức.
Hồng Sương kinh ngạc: "Không thể nào? Hồi ta vừa tới tiểu tử kia hận không thể ăn luôn ta, nói hắn không thích ngươi, ai tin chứ?"
Vân Thanh nhìn chằm chằm chén rượu, rốt cục mở miệng: "Nhưng sau này hắn không còn chán ghét ngươi nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!