Chương 44: (Vô Đề)

Đỉnh Thanh Loan có Thanh Loan điện, trong Thanh Loan điện có Vân Thanh.

Mọi người mới vừa rồi còn hoảng hốt, giờ phút này đều lộ vẻ khiếp sợ.

Mà Tiêu Hòa lại càng không thốt ra được nửa câu.

Vốn tưởng là tuyệt cảnh, vốn tưởng sẽ rơi xuống huyền nhai, nhưng vạn vạn không ngờ lại mở ra hi vọng tươi sáng.

Nguyên Phong nhíu mày, nhưng chưởng môn đã lên tiếng, lão không có quyền xen vào, đành mở mắt trừng trừng nhìn tiểu thiếu niên đầy nghiệp chướng bước nhanh lên núi.

Tiêu Hòa từng nhiều lần ảo tưởng cảnh hai người lần thứ hai gặp mặt, nhưng giây phút tận mắt chứng kiến, so với ảo tưởng của hắn phải đẹp gấp mấy trăm lần.

Trên đỉnh Thanh Loan mây mù lượn lờ, Thanh Loan điện tựa tiên điểu(1) phi cao, lỗi lạc đồ sộ, ưu mỹ như họa.

Song cảnh đẹp có hơn, mây đẹp có hơn cũng không sao sánh bằng người đứng trong điện kia.

Trường bào như tơ khẽ lướt trong sương mù, tóc đen dài ngang eo tựa dòng chảy nơi nước sâu, y quay đầu, ánh nhìn vân đạm phong khinh, tức thì khiến Tiêu Hòa không màng gì nữa.

"Lại đây." Y nhẹ giọng gọi hắn.

Tiêu Hòa tiến về phía y.

Vân Thanh rũ mắt nhìn hắn, chất giọng êm tai lên tiếng hỏi: "Tên là gì?"

Tiêu Hòa chợt thấy khẩn trương: "Hồi bẩm chưởng môn chân nhân, đệ tử họ Tiêu danh một chữ Hòa."

"Tiêu Hòa." Vân Thanh nhẩm lại hai chữ này, khẽ cười nói "Rất thuận tai."

Tiêu Hòa càng thêm khẩn trương.

Nhưng Vân Thanh không hỏi thêm gì, chỉ chỉ bên cạnh hắn, nói: "Dâng trà."

Lúc này Tiêu Hòa mới hoàn hồn, vội nâng chung trà lên, quỳ gối xuống đất, hành lễ bái sư.

"Sư tôn, xin nhận một lạy của đồ nhi."

Tiêu Hòa dập đầu tám cái, Vân Thanh tiếp nhận trà của hắn, nhấp một chút xem như tiếp nhận.

Y chầm chậm nói: "Từ nay ngươi sẽ là đệ tử của ta, cố gắng cho tốt, siêng năng tu tập, chớ cô phụ mong đợi của vi sư."

Y dung nhan tuyệt thế, thanh âm trầm nhẹ, mặc dù giây phút này tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được, nhưng vẫn có cảm giác rất không chân thật.

Tiêu Hòa trong lòng ngưng trọng, trong thanh âm đầy tình cảm luyến mộ: "Đồ nhi tuyệt không phụ sở vọng của người!"

***

Ngày tháng sau đó tốt đẹp đến Tiêu Hoà nằm mơ cũng chưa chắc mơ thấy.

Hắn lưu lại đỉnh Thanh Loan, trở thành một đệ tử thân truyền cũng là duy nhất của Thanh Vân chân nhân.

Hắn được hưởng nguồn tài nguyên tốt nhất, được ban sân viện linh khí nồng đậm, hiếm thấy nhất là nội viện có một linh tuyền có hiệu quả tẩm bổ tốt nhất đối với tu sĩ hệ Thuỷ.

Vân Thanh đối đãi hắn vô cùng tốt, ăn, mặc, ở, đi lại, vật dụng hàng ngày, mọi thứ an bài thỏa đáng, ngoài ra mỗi ngày còn dành thời gian đến giải đáp thắc mắc cho hắn.

Thân là chưởng môn, thân là đệ nhất nhân lục địa Lâm Nguyên, y rất bận, nhưng vô luận bận đến mấy, mỗi ngày y đều gặp hắn một lần.

Đôi khi là buổi sớm yên tĩnh, đôi khi là buổi chiều nhàn hạ, cũng có khi lúc trời chạng vạng tối.

Chung quy sẽ không bỏ lỡ ngày nào, mỗi lần gặp mặt, y đều dốc lòng giảng giải tâm pháp Hoa Vân tông, bí thuật, thậm chí tâm đắc tu luyện cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!