Chương 42: (Vô Đề)

Tiêu Hòa không cha không nương, từ lúc có ký ức đã ngụ ở Thanh Loan sơn.

Thanh Loan sơn là ngọn núi cao nhất lục địa Lâm Nguyên, đồng thời cũng là nơi  cao nhất thế gian.

Bởi nơi này là sở thuộc của Hoa Vân tông, mà Hoa Vân tông có Thông Thiên chi đạo.

Đó là đại đạo mỗi một người mong muốn vĩnh sinh đều truy cầu, là thiên lộ của thế giới.

Nhược nhục cường thực(1), ngươi lừa ta gạt, chỉ vì nâng cao tu vi, chỉ vì vượt qua thiên kiếp, chỉ vì đắc đạo cao thăng.

Tiêu Hòa chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng hắn là một thiếu niên có lý tưởng.

Hắn muốn tu hành, muốn tiến giai(2), muốn trở nên mạnh mẽ lợi hại, muốn không bị bất kỳ người nào khinh khi, muốn không bị bất luận kẻ nào ức hiếp, càng hi vọng có một ngày chạm đến người trong lòng hắn.

Người kia cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng, xa không thể chạm.

Y là tông chủ Hoa Vân tông, người có tu vi cao nhất thiên hạ, người tôn quý nhất, càng là người xinh đẹp nhất trên toàn lục địa.

Tiêu Hòa chỉ từng gặp y một lần.

Đó là lúc còn rất nhỏ, hắn phiêu giạt khắp nơi, y cứu hắn một mạng.

Như thiên thần giáng thế, như "trích tiên" trông nom, tiểu Tiêu Hòa cái gì cũng không hiểu, nhưng vừa thấy y liền như nhìn thấy toàn bộ thế giới.

Hắn không mong muốn nhiều, đáy lòng chỉ kỳ vọng nếu có thể lưu lại bên cạnh người này thì tốt quá.

Chỉ tiếc, y cứu hắn, đưa hắn tới Thanh Loan sơn, từ đó không còn tung tích gì nữa.

Tiêu Hòa tìm y rất lâu, sau đó mới biết.

Nguyên lai y là tông chủ Hoa Vân tông, nguyên lai y là Vân Thanh chân nhân danh chấn thiên hạ, nguyên lai… y xa vời không thể chạm tới như thế.

Muốn đứng bên cạnh y, dù chỉ một ngày, cũng không phải điều Tiêu Hoà có thể với tới.

Nhưng khi đó Tiêu Hòa quá nhỏ, mới có bảy tuổi nổi tâm bướng bỉnh, lỗ mãng bò lên thang trời Thanh Loan sơn, sống chết đòi ở lại trên núi.

Tuy chỉ là một đệ tử ký danh, tuy chỉ là một môn bộc(3) nho nhỏ, tuy rằng vẫn không thể nhìn thấy y, nhưng cũng coi như đến gần y một bước.

Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa hăng hái cả lên, hắn không sợ tu luyện khắc khổ, chẳng màng nô dịch vất vả, ngày ngày đêm đêm, vật đổi sao dời, cứ như vậy ròng rã bảy năm.

Năm nay hắn mười bốn tuổi, làm đệ tử ký danh bảy năm, tự học tự luyện, cuối cùng tu vi cũng tăng đến cấp bảy Luyện Khí kỳ, có thể đi khiêu chiến bạch môn!

Nếu có thể xông quan, Tiêu Hòa sẽ không còn là đệ tử ký danh, cũng không còn là môn bộc, mà chính thức được thu làm đệ tử ngoại môn.

Đến khi tu vi lại tăng, hắn có thể khiêu chiến lục môn, thông qua ải liền trở thành đệ tử nội môn.

Sau đó là lam môn, hồng môn, hoàng môn, tử môn(4)

Vượt qua được tử môn là có thể nhìn thấy y!

Một cái bảy năm, hai cái mười năm, thậm chí còn mấy cái chục năm, vài cái trăm năm, ngày tháng dài dằng dặc, người bình thường ngẫm lại có lẽ sẽ tâm tàn ý lạnh.

Nhưng Tiêu Hòa không sợ chút nào.

Đại đạo của hắn trên đỉnh Thanh Loan sơn, truy cầu của hắn ở Hoa Vân tông, hắn khao khát được đứng ở vị trí đó, vậy nên không ngừng nỗ lực.

Tuy nhìn không thấy, nhưng cảm giác đến.

Dưới chấp niệm, Tiêu Hòa nhiệt huyết dâng trào, không sợ không nản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!