Vỏn vẹn một câu, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén, xé rách lồng ngực, xuyên thấu con tim.
Bàn tay Phàn Thâm cầm điện thoại bóp chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng nhợt.
Mộng vừa tỉnh, một góc hiện thực hé lộ, so với tưởng tượng còn tàn khốc hơn mấy lần.
Phàn Thâm cau mày, trầm mặc thả di động về lại chỗ cũ, xoay người rời đi, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Đối với những việc này Tiêu Hoà không biết, hắn từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề rồi cầm bàn vẽ ra ngoài.
Tiêu Hòa mở điện thoại di động nhắn cho Al cái tin, đi tới hoa viên trước.
Hắn vừa sắp xếp bàn vẽ xong thì Al tới.
Tiêu Hòa thật bất ngờ với tốc độ của đối phương, hơn nữa tâm trạng không tệ nên cười nói: "Lẹ ghê!"
Al nhìn thấy nụ cười kia, nỗi nhớ nhung cùng chờ đợi trong những ngày qua như được thỏa mãn tại khắc này, ánh mắt không khỏi dịu lại, ngón tay khẽ nhúc nhích chạm lên bả vai hắn.
Tiêu Hòa cau mày, vốn muốn né tránh, nhưng Al không làm gì khác, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hành động này giữa bạn bè không tính là quá mức, hơn nữa hắn làm trái ước định trước, đã nói mỗi ngày đều gặp rồi lại kéo thành bảy ngày, mà Al cũng không tức giận, hắn thấy hơi áy náy trong lòng nên đành nhịn.
Chỉ là hình ảnh này rơi vào mắt Phàn Thâm đứng trên lầu cao lại gai mắt vô cùng, bàn tay siết chặt thành quyền.
Hóa ra là Al.
Từ ngày đầu tiên đặt chân tới nơi đây, Phàn Thâm đã âm thầm điều tra gia cảnh nhà mẹ y.
Mẹ y có một người em trai, tên là Al, giống hệt như người trong bức vẽ.
Không hề nghi ngờ, người Tiêu Hòa yêu chính là cậu y.
Phàn Thâm biết rõ, nhưng y cũng biết, Al đã chết.
Cách đây năm năm trong một vụ tai nạn, một đi không trở lại.
Người chết không thể sống lại, Al cũng không thể sống lại, nhưng nhìn tình huống bây giờ, chỉ có thể là người đó vốn không chết.
Về việc này, Phàn Thâm không thấy bất ngờ.
Tại Phàn gia, căn cơ y chưa vững, nếu có người cố tình che giấu y cũng dễ dàng.
Nhưng vì sao phải giấu y? Là chủ ý của ai?
Phàn Thâm nhìn chằm chặp người đàn ông giống mình như đúc, trong con ngươi một mảnh mịt mù.
Al yêu Tiêu Hòa, từ ánh nhìn rõ rệt kia liền có thể nhận ra.
Tiêu Hòa cũng yêu hắn ta sao?
Phàn Thâm híp mắt, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Không phải yêu, mà là yêu tha thiết!
Ngẫm lại cái valy khoá mã kia, ngẫm lại những bức chân dung kia, ngẫm lại hắn ngày ngày đêm đêm không ngừng tô vẽ.
Đó đều là nhớ nhung, là khát vọng, là yêu đến không lối thoát.
Tiêu Hòa yêu Al tha thiết, Phàn Thâm rất rõ.
Nhưng y cho rằng Al chết rồi, trên thế giới này chỉ còn y đối tốt với Tiêu Hoà như thế, yêu hắn như thế, theo thời gian trôi qua, tình cảm của Tiêu Hòa sẽ dần thay đổi, sẽ từ từ yêu y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!