Thời điểm Tiêu Hòa không nghênh hợp, Phàn Thâm đều chưa từng tiết chế.
Đối phương vừa phối hợp một chút, càng làm y đòi hỏi vô độ.
Không biết qua bao lâu, cổ họng Tiêu Hòa cũng khản đặc, Phàn Thâm mới hoàn toàn ngừng hẳn.
Nhưng dù động tác ngừng, y vẫn ôm hắn, không nhịn được cúi đầu hôn hắn.
Tiêu Hòa mệt rã rời, tựa vào ngực y, muốn nâng tay lên cũng không có sức.
Phàn Thâm đau lòng hắn, nhẹ giọng an ủi: "Tại tôi kích động quá, anh đừng giận."
Tiêu Hòa thật không muốn nói chuyện, khi nãy hắn không ngừng van xin y, không ngừng gọi tên của y, hi vọng y đừng gây sức ép cho hắn quá, nhưng y có thèm để vào tai đâu, giờ nói lời này là có ý gì hở??
Nhưng không thể giả bộ như không nghe, hắn đang muốn trấn an đối phương, nếu không để ý tới y phỏng chừng công sức nãy giờ uổng phí hết trọi.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tiêu Hòa gắng gượng mở miệng: "Không giận."
Kỳ thực lúc Phàn Thâm bày tỏ, vốn không nghĩ hắn sẽ để ý đến mình, nhưng hắn lại có.
Kinh ngạc vui mừng vờn quanh nơi lồng ngực, cánh tay Phàn Thâm ôm hắn lại khẽ dùng sức.
Bởi vì quá yêu, quá khát vọng, quá ước mong, nên dù hắn chỉ cho y một chút thôi, y cũng vui sướng lắm rồi.
Không còn là một Tiêu Hoà trầm mặc phản kháng trong im lặng, thậm chí cả đêm đều gọi lên tên y.
Nghĩ tới đây, hình ảnh xuân diễm khi nãy ùa vào đầu, cơ thể không biết mệt mỏi lại nóng lên.
Phàn Thâm biết không nên gây sức ép cho Tiêu Hòa quá, nhưng dưới tay là da thịt ấm nhuận của hắn, trong mũi là mùi hương dễ ngửi của hắn, còn có dáng vẻ bình thản ỷ lại không chút phòng bị của hắn, đều làm y khó mà kiềm chế.
Chỉ hôn một chút… Hôn một chút là được.
Nghĩ thế, Phàn Thâm cúi đầu, ngậm lấy môi hắn.
Tiêu Hòa trăm triệu lần không nghĩ y lại hôn tới nữa, con tim tức thì nhảy dựng, tuy hắn không không bài xích việc này nhưng nhu cầu vô độ như thế, là người đều không chịu nổi a!
Muốn đẩy ra, muốn tránh đi, thế nhưng một chút vọng tiến vào Phàn Thâm con mắt, hắn lại không dám động.
Đã nói phải vuốt lông thuận theo, vẫn là… đừng nên chọc y.
Tiêu Hòa thầm thở dài, sao cứ có cảm giác đã bước lên con đường không lối về? Như vầy thật có thể động viên Phàn Thâm? Hay là tiền mất tật mang a!
Bây giờ còn có tâm tư suy nghĩ lung tung, nhưng rất nhanh hắn liền mơ mơ hồ hồ.
Phàn Thâm hôn thật dịu dàng, khe khẽ tiếp xúc, chậm rãi dây dưa, chờ tới khi gương mặt Tiêu Hòa tầng tầng ửng đỏ, y mới tách hàm răng hắn ra, tiến quân thần tốc.
Khác hẳn với mưa nhẹ gió ấm trước đó, sau khi tiến vào khoang miệng mưa rền gió dữ, tùy ý chiếm đoạt.
Triền miên, quấn kết, mới đầu Tiêu Hòa còn muốn phối hợp cùng, nhưng rất nhanh hắn đã theo không kịp, đầu lưỡi bị cuốn lấy, môi bị càn quét, ngoài ngửa đầu chịu đựng, hắn không làm gì được.
Mãi đến lúc đầu lưỡi Phàn Thâm đảo qua nơi nào đó ở hàm trên, Tiêu Hòa lập tức giống như cái rây run rẩy không ngừng.
Phàn Thâm mỉm cười: "Nơi này của anh thật mẫn cảm."
Tiêu Hòa không thốt ra được tiếng nào.
Phàn Thâm nắm cằm hắn, lần thứ hai hôn lên, nhưng lần này là nhắm thẳng đến vị trí kia.
Tiêu Hòa bỗng cả kinh, hai tay bắt đầu phản kháng, nhưng Phàn Thâm không cho hắn cơ hội, không ngừng hôn môi hắn, dùng đầu lưỡi chạm tới, cảm thụ từng đợt từng đợt sóng kích tình của người bên dưới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!