Lần thứ hai Tiêu Hoà trải nghiệm cảm giác tử vong thực sự.
Nhưng may mà… này cũng không phải thực.
Tuy là có cảm giác đau đớn trăm phần trăm, nhưng thời khắc cuối cùng hắn vẫn sẽ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, hết thảy đều không còn.
Tiêu Hòa mở mắt ra, trong nháy mắt đó suy nghĩ có chút đứt đoạn, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo.
Giọng nói của Tần Túc vang vọng bên tai hắn: "Tinh thần của ngài dao động rất lớn, có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?"
"Tôi chết rồi." Tiêu Hòa quay đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Al… Không, là Phàn Thâm, y ngủ ở đó, vẫn khoẻ mạnh bình an.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng Tiêu Hòa bình ổn lại.
"Tôi giết được Lance, nhưng Lance cũng giết tôi, nhiệm vụ của tôi… đã thất bại à?"
Tần Túc khẽ cau mày, nhưng mau chóng nói: "Ngài thành công."
"Sao cơ?" Tiêu Hòa đột nhiên ngồi bật dậy. Vì dùng sức quá mạnh nên đầu óc choáng váng quay cuồng dữ dội, suýt nữa té xuống giường.
Tần Túc đỡ lấy hắn, nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ngài thành công chữa trị một nhân cách của y."
Tiêu Hòa vẫn không hiểu nổi: "Không thể nào, tuy tôi giết chết Lance nhưng tôi cũng chết mất mà, tôi thấy Al, y… y…"
"Y rất tuyệt vọng?" Tần Túc nhìn hắn không chớp mắt.
Tiêu Hòa chỉ mới nhớ lại một chút, lòng liền đau đớn chua xót không thôi: "Đúng, tôi không ngờ y sẽ xuất hiện ở đó, tôi không nghĩ y sẽ thấy, tôi…"
Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đột nhiên tập hợp lại, Tiêu Hòa ngừng giữa chừng rồi không kìm chế nổi la thất thanh.
"Vì sao Al xuất hiện ở đó? Có phải Al đã sớm biết rồi không? Y biết quá khứ của tôi? Y cho rằng tôi liên hợp với Lance phản bội y?"
Trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo.
Thời điểm ở trong cuộc Tiêu Hòa không nhận ra có gì khác thường, nhưng rời khỏi cuộc rồi, trong nháy mắt hắn đã hiểu.
Tần Túc gật đầu: "Ngài không thể giấu giếm được y."
Con ngươi Tiêu Hoà khẽ rụt lại, hắn nhìn Tần Túc, trước mắt tối sầm: "Anh đã sớm đoán được nhỉ."
"Phải." Tần Túc rũ mắt, thấp giọng giải thích "Âm mưu của Lance không thể thoát khỏi mắt y, mà ngài rất quan trọng đối với y, mọi hành động của ngài nhất định y sẽ giám sát chặt chẽ, nên lần đầu tiên ngài và Lance tiếp xúc y đã biết"
Giọng Tiêu Hòa lạnh đi: "Nhưng lúc đó anh kiến nghị tôi che giấu y, kiến nghị tôi tự tay giết chết Lance, chuyện này căn bản là sai."
Nếu Al đã sớm biết thì hắn che giấu làm gì? Có ý nghĩa gì?
Hơn nữa… Tiêu Hòa đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của mình và Lance, giả như Al nghe được toàn bộ, y sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cho đó là thật? Sẽ tuyệt vọng bao nhiêu?
Tiêu Hoà là người tốt tính, nhưng vào giờ phút này, hắn nổi giận: "Tần Túc, anh…"
"Thành thật xin lỗi." Người đàn ông tây trang giày da cúi thấp đầu, mang vẻ đầy áy náy nói "Vì muốn nhiệm vụ hoàn thành tôi đã lừa gạt ngài, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ, ngài đối với y rất trọng yếu, ngài không thể cùng y cả đời ở trong thế giới tinh thần, vì vậy… cần phá vỡ giấc mộng kia."
"Mà chúng ta không thể ra sức, tự y phải từ trong đó tỉnh lại."
"Y chung tình với ngài, ngài vì y đánh mất sinh mệnh, sự thương tổn này có khắc cốt ghi tâm nhưng không phải tuyệt vọng chân chính."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!