Vũ hội ánh sáng đến còn nhanh hơn Tiêu Hoà nghĩ.
Ý thức được hôm nay chính là sinh nhật Al, Tiêu Hòa trong nỗi lo nặng nề còn có chút vui mừng.
Sinh nhật chung quy cũng là điều tốt đẹp, nếu hắn làm thỏa đáng thì Al vẫn có được một buổi yến tiệc khánh sinh vui vẻ.
Hôm nay bọn họ đều thức dậy rất sớm, gần như trời vừa tờ mờ sáng liền có Tinh linh đưa y phục và đồ trang sức đến.
Tiêu Hòa là bạn nhảy của Al nên hắn cũng cần có trang phục dự tiệc lộng lẫy.
Vốn tưởng sẽ có Tinh linh đến hỗ trợ mặc đống trang phục rườm rà mà tinh xảo này, nhưng Al lại phất tay cho bọn họ lui xuống.
Mắt Tiêu Hòa đầy nghi hoặc: "Mình tôi không mặc được đống này đâu."
"Không sao, có ta."
Tiêu Hòa vừa mới phản ứng ý tứ trong câu nói, Tinh linh tóc bạc đã khom người mở y phục hoa lệ thuần sắc trắng kia ra khoác lên mình hắn.
Nháy mắt đó, lòng Tiêu Hòa không khỏi dâng lên cảm giác căng thẳng mãnh liệt, giống như hắn đang khinh nhờn thần linh.
Nhưng cùng lúc lại có cảm giác hưng phấn khó mà diễn tả thành lời, cũng là vì… hắn khinh nhờn y.
Trong tấm gương bạc bóng loáng như nước, thiếu niên Tinh linh đứng ở phía trước, Tinh linh tóc bạc cao quý vận trường bào đơn giản, tóc dài hoa mỹ tựa thác nước tuỳ tiện xoã ra đứng ở phía sau, theo động tác nhẹ nhàng của y mà chảy xuôi, ngả nghiêng, mỹ lệ như tản ra áng sáng chói lọi.
Y vốn nên cao cao tại thượng, vốn nên khiến người ta khó chạm tới, nhưng giờ khắc này, y cúi người, cúi đầu, ngón tay thon dài xuyên qua phục sức sang quý, đeo từng món từng món cho thiếu niên trước mặt.
Trước đây luôn cảm thấy quá trình mặc quần áo quá dài dòng, hôm nay lại giống như chớp mắt liền xong.
Tiêu Hòa chưa nhìn đủ đã kết thúc rồi.
Thiếu niên trong gương vận bộ y phục lộng lẫy thuần trắng xen kẽ lam nhạt, phối thêm ngọc thạch xanh thẳm chạm trổ hoa văn tinh xảo cầu kỳ vẽ rồng điểm mắt làm cả người quý khí đến mức khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Tiêu Hòa căn bản không ngắm nhìn mình, hắn cảm thấy hắn có độn đồ lộng lẫy như thế cũng không theo kịp một phần mười người phía sau.
Dù cho Al chỉ tuỳ tiện khoác một bộ trường bào, dù cho tóc dài chưa chải bảo thạch chưa nạm.
Nhưng Tiêu Hòa vẫn cảm thấy hết thảy hào quang đều ngưng tụ trên mình y.
Al ngắm nhìn hắn, trong mắt không che dấu sự bất ngờ: "Rất hợp với ngươi."
Tiêu Hòa không coi là chuyện to tát, xuyên qua tấm gương nhìn bản thân, cười cười: "Cám ơn."
Al ôm hắn từ phía sau: "Không cần nói cám ơn với ta."
Tiêu Hòa ấm lòng vô cùng, nghĩ tới hôm nay là ngày đặc biệt, đôi mắt đảo vòng vo, nói: "Tôi có chuẩn bị quà cho ngài, chờ yến tiệc kết thúc mới đưa cho ngài, được không?" Mấy ngày qua hắn lén lén lút lút chuẩn bị quà sinh nhật, không phải thứ đồ gì đắt giá, nhưng là do hắn tự tay làm cũng coi như một phần tâm ý, dù sao Al cũng không thiếu thứ gì.
Gương mặt Al dịu dàng, hôn cổ hắn một hồi, nhẹ giọng nói: "Ngươi chính là món quà tốt nhất dành cho ta."
Tiêu Hòa khẽ cứng người, nhận ra hàm ý trong câu nói đó không khỏi lại ngượng ngùng.
Al đẩy sợi tóc vương bên tai hắn ra, nhẹ nhàng hôn lỗ tai hắn, sau đó nhìn về phía tấm gương, xuyên qua tấm gương sáng loáng như nước khóa chặt tầm mắt hắn: "Ta rất chờ mong thời điểm cởi nó ra tối nay."
Tiêu Hòa ngẩn ra, bỗng dưng mặt đỏ chót lên, lúc này mới phản ứng được.
Tự mình mặc quần áo cho hắn, là vì đợi đến tối cởi ra sao?
Tuy rằng rất không đúng lúc, tuy rằng có điểm mơ mộng hão huyền, nhưng Tiêu Hòa không thể khống chế mà nghĩ đến hôn lễ.
Thời khắc hai người hứa hẹn chung thân, vĩnh viễn gắn bó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!