Chương 15: (Vô Đề)

Tôi được ai đó bế lên.

Cơn đau như lan đến từng dây thần kinh trong cơ thể, ai đó lay người tôi, khẽ gọi tên tôi.

Thực ra tôi đang mở mắt, nhưng đã bị máu làm mất đi lý trí.

Tôi thấy hơi đau, vô thức nắm lấy góc áo của người đàn ông kia.

Tôi nghe thấy có tiếng ồn ào, nói rằng nhân viên bảo vệ đang đến, có tiếng những cô gái đang la hét, còn có tiếng chụp hình nữa.

Người đàn ông đó đột nhiên ôm tôi trong lòng, lấy quần áo che mặt tôi.

Đây là lần thứ hai tôi vào bệnh viện trong tháng này.

Trần nhà lãnh đạm quen thuộc, chiếc rèm cạnh giường màu lam bay lất phất.

Chỉ khác một chỗ, lần này tôi đang nằm trên giường.

Bác sĩ nói đây chỉ là vết thương ngoài da, nếu tiếp tục phối hợp điều trị và bôi thuốc mỡ thì về cơ bản sẽ không để lại sẹo.

Nhưng dù sao thì cũng là bị thương trên mặt.

Thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng người khác nói chuyện với tôi thì lại rất cẩn trọng.

Thế nên, tôi dứt khoát không gặp ai cả.

Tôi nằm trên giường, nhìn chất lỏng trong túi truyền dịch nhỏ từng giọt xuống.

Cho đến khi y tá dẫn một người vào.

"Tôi đã nói dù là ai tôi cũng không…"

Không biết tôi đã viết bao nhiêu đoạn tin nhắn dài, chờ mong anh viết nhiều hơn một chút.

Nhưng anh luôn hiếm khi trả lời tôi.

"Tôi không đến chuyển lời hộ cậu ta, tôi với cậu ta chỉ là cùng quen biết ông chủ thôi."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó kéo tôi trở về với thực tại.

"Tôi muốn xin lỗi cô."

Xin lỗi?

Tôi hơi bất ngờ.

"Bởi vì mật thất là do tôi thiết kế, tôi đã không tính đến chuyện cô chạy theo hướng đó nên mới gặp nguy hiểm."

"Tôi vẫn luôn muốn bồi thường cho cô, nhưng không tìm được cơ hội."

"Cũng may lần này cứu được cô."

Đôi mắt anh chợt dừng lại ở chiếc túi đựng đồ mà tôi đặt cạnh giường.

"Cô học ở đại học S à?"

Có lẽ anh ta chú ý đến huy hiệu tôi ghim trên đó, nên tôi gật đầu.

Anh cười bí hiểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!