Xe bò chậm rãi từ trong thôn đi ra, đây là lần đầu tiên Tào Hướng Nam sau khi tới đây đi ra khỏi cửa lớn, nhìn thấy bộ dáng của thôn.
Hai bên con đường là phòng óc cũ nát thấp bé, thôn trang này so với tưởng tượng của y còn muốn lạc hậu hơn.
Y ngồi ở trên xe bò đánh giá mọi người gặp được trên đường, bọn họ cũng đang nhìn y, trên mặt những người này là những dấu vết của sự sinh hoạt khắc khổ theo thời gian, quần áo trên người đều là đụn vá, làn da xanh xao vàng vọt.
Hán tử cùng song nhi không khó phân biệt, ca nhi thân hình tương đối nhu nhược tinh tế hơn, cho nên dáng người như Kỳ Vãn Phong này tương đối hiếm thấy, nhưng y lại thích Kỳ Vãn Phong như vậy.
Nghĩ tới người này luôn bồi ở bên cạnh mình, không giống như cha mẹ (ở hiện đại) cùng những người ở Tào gia đó đã bỏ rơi mình, trong lòng Tào Hướng Nam là loại cảm xúc nói không nên lời, là cảm tạ, cũng là cảm động.
Duỗi tay bắt được tay Kỳ Vãn Phong, gắt gao mà nắm chặt, y nghĩ đời này nhất định phải đối tốt với người trước mắt này.
"Ân?" Kỳ Vãn Phong không biết phu lang như thế nào cầm tay cậu không buông, lại nhìn ánh mắt phu lang nhìn mình như vậy khiến cậu có chút ngại ngùng mà rời mắt đi chỗ khác, đôi tai chậm rãi đỏ lên.
Phía trước Tào Cương nghiêm túc mà vội vàng đánh xe, ở đằng sau một nhà ba người ôm nhau.
Đôi mắt An An tò mò mà nhìn ra bên ngoài, đứa nhỏ này ngày thường đều ở trong đại viện đóng chặt của Tào gia, rất ít có thời gian có thể đi ra bên ngoài.
Chuyện ở đại viện Tào gia mọi người trong thôn đều đã nghe nói, bọn họ thấy một nhà Tào tứ lang ngồi trên xe bò đi qua, biết bọn họ là rời đi nhà chính Tào gia chuyển tới nơi khác ở.
Mọi người tụ lại bên nhau, ngón tay chỉ theo hướng xe bò nghị luận chuyện của Tào gia.
Xe bò một đường lọc cọc mà đi qua, ra khỏi thôn xóm.
Phòng cũ của Tào gia ở cuối thôn, lại phải đi thêm một đoạn đường ngắn, ban đầu nơi này có mấy hộ dân, hiện tại họ đã rời đi hết tới nơi khác, cho nên phụ cận nơi này không còn ai.
Xe bò xuyên qua, bốn phía đều là đồng ruộng, xuân phong thổi qua, một mảnh xanh mướt lay động theo gió.
"Tào Cương ca, chính là nơi này.
"Kỳ Vãn Phong nói. Tào Cương kéo lại dây thừng, xe trâu dừng lại, ngừng ở trước cửa tiểu viện."Phu lang, chúng ta tới rồi." Kỳ Vãn Phong sờ sờ đầu hài tử ôm cậu không buông tay, đối với Tào Hướng Nam nói.
Trước khi tới đây Tào Hướng Nam đã làm tốt công rác chuẩn bị trong lòng đối với phòng cũ, nhưng khi đặt chân tới nơi đây, thấy căn nhà rách nát trước mắt căn bản không phải dành cho người ở, y vẫn là bị hiện thực đánh bại.
Thường thường mộng tưởng luôn tốt đẹp, hiện thực lại phũ phàng.
Đi qua phía trước là một mảnh rừng trúc, lại đi thêm một đoạn không xa là một mảnh rừng lớn, chỗ cao nhất tòa núi kia bị ẩn trong mây, bên trên là mây trắng quanh quẩn.
Tào Hướng Nam ngẩng đầu 135° nhìn lên ngọn núi kia, cuối cùng im lặng mà thu hồi tầm mắt.
Tào Cương xuống xe bò đi tới, duỗi tay đỡ Kỳ Vãn Phong, sau đó đem hài tử bế xuống dưới.
Hắn cũng cảm thấy đây là căn nhà không phải dành cho người ở, không khỏi nhíu mày nói:"Ta vào xem."
"Tào Cương ca, ta cùng ngươi cùng nhau vào xem." Kỳ Vãn Phong nói.
Kỳ Vãn Phong đi theo phía sau Tào Cương đi vào, vào lúc này y lại chỉ có thể nằm ở trên xe bò, cái gì cũng không làm được, tâm tình Tào Hướng Nam vô cùng uể oải.
Nhà cũ Tào gia là nhà gạch đất, có vài gian phòng, đã lâu không có người ở, phía đông sụp một tường, phía tây sụp một tường, cỏ tranh trên nóc nhà đều đã rột nát, người căn bản không thể ở được.
Tốt ở chỗ là nơi này khá lớn, trong túi y còn có khế đất phòng này, cùng ba mẫu ruộng.
Những thứ này đều là do y hỏi từ chỗ a cha, nhớ tới a mỗ Trân Châu kia vẻ mặt táo bón, từ trong phòng lấy ta mấy thứ này đưa cho y, giống như là đang rọc thịt của hắn, tâm tình Tào Hướng Nam tốt hơn vài phần.
Bất quá y vẫn là muốn đối mặt với hiện thực, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng căn phòng, y muốn cười cũng cười không nổi.
Khi Tào Cương cùng Kỳ Vãn Phong đi ra, trên đầu đều dính mạng nhện cùng mùi hôi ẩm mốc, xem ra tình huống bên trong cũng không tốt lắm, Tào Cương đi ra nhìn thấy Tào Hướng Nam với đôi chân tàn phế, lại nhìn về phía Kỳ Vãn Phong, biết cả nhà này hiện tại chỉ có thể dựa vào người ca nhi này.
Nghe Bạch Liên nhà hắn nói Kỳ Vãn Phong lại đang mang thai, sợ là cũng không thể làm việc quá nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!