Chương 37: Đi đến hỏa diệm sơn

Khi Lina cùng Eno nhìn thấy hồng quang ở phía tây, thì vài người đang nói chuyện trong Quán Ăn Ngon cũng nhìn thấy cảnh này.

Buổi sáng hôm nay Lục Vũ thức dậy, không hề ngoại lệ mà nhặt được Lâm Tái ở trước cửa.

Lâm Tái đã vạch mặt với Rammus rồi, bởi vậy lúc này cũng không cần uống những loại dược tề tăng cân này nọ, còn tìm quần áo vừa người để mặc, thoạt nhìn phi thường anh tuấn.

"Ngươi dự định an cư trước cửa phòng ta hả?"

Lục Vũ mở miệng, một tay sờ vào quả trứng trong lồng ngực của mình, truyền một chút linh lực vào.

Nếu giúp đỡ người khác mà được cảm tạ, tuyệt đối là chuyện làm cho người ta cảm thấy khoái trá nhất. Sau mỗi lần Lục Vũ truyền năng lượng vào trứng Thôn Phệ thú, đối phương sẽ truyền đến cảm xúc hân hoan hào hứng, hơn nữa liên hệ giữa bọn họ, cũng tốt hơn rất nhiều.

Chỉ cần trả giá một chút, lại cảm nhận được mối liên hệ sâu sắc với quả trứng này, Lục Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt, sau khi đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác có sự ràng buộc.

"Hughes, tại sao ngươi lại vô tình như vậy chứ? Hiện tại ta thật sự không dám đi chỗ khác a!" Lâm Tái bất đắc dĩ mà mở miệng.

"Là bởi vì Rammus?

"Nghĩ đến phản ứng kì lạ trước kia của Lâm Tái, Lục Vũ mở miệng hỏi, Rammus có cừu oán với tướng mạo của Lâm Tái sao? Chẳng lẽ giống với công chúa Bạch Tuyết, Rammus không cho phép người đẹp trai hơn mình tồn tại sao? Được rồi… Đây là hắn nói giỡn."Làm sao ngươi biết?" Lâm Tái bất đắc dĩ mà mở miệng, mơ hồ mà trả lời: "Ta thiệt xui xẻo, lớn lên rất giống tổ tiên, mà tổ tiên ta lại có cừu oán với hắn…"

"Một pháp thánh, lại nhỏ mọn như vậy?"

Lục Vũ kinh ngạc, nếu đây là chuyện của tổ tiên Lâm Tái… Hẳn là không tất yếu liên lụy tới Lâm Tái nhỉ?

"Trời biết, tính tình của hắn đặc biệt cổ quái…" Lâm Tái thực bất đắc dĩ trả lời, hắn ở chung với Rammus lâu như vậy, vẫn không thể nhìn thấu hoàn toàn Rammus, cũng không biết một ít suy nghĩ kỳ quái của Rammus rốt cuộc là từ đâu mà tới…

"…" Lục Vũ cũng hết chỗ nói, sau đó mới vươn ra tay mình ra: "Đây, hiện tại ngươi không bán bánh, nên phải trả tiền thuê nhà!

"Cho dù hiện tại Lâm Tái đang trong thời khắc nguy nan, nhưng hắn như vậy cũng không tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nhỉ? Chỉ có thể nói là cướp của người giàu chia cho người nghèo! (Pó tay ^^) Được rồi, đây mới là nguyên nhân mà hắn dễ dàng tha thứ cho việc Lâm Tái vẫn luôn ở bên cạnh, thứ tốt trên người Lâm Tái, thật sự rất nhiều… Đối với hắn mà nói, những món đồ cổ quái hữu dụng này rất là đáng yêu."Ngươi muốn cái gì?

Ma hạch sao?

"Ngày hôm qua Lâm Tái tặng một viên ma hạch cấp 3 cho Lục Vũ, sau đó… Hình như trong phòng truyền đến tiếng nổ mạnh? Nếu không có ma hạch, Lục Vũ sẽ muốn một viên nữa đi?"Không cần… Giá trị của ma hạch cấp 3, hẳn là tương đương với một viên tinh hạch cấp 4 nhỉ? Ngươi đưa cho ta tinh hạch cấp 4 là được."

Ma thú cấp 4 thì trung cấp ma pháp sư có thể liệp sát, cũng không phải là thứ quý hiếm gì… Hắn cũng nên chuẩn bị đồ ăn cho con Thôn Phệ thú của mình. (Nuôi nó em sẽ nghèo mạt rệp, à quên em có ck hậu thuẫn mà lo gì:v)

Về phần ma hạch… Tối hôm qua sau khi về phòng liền nghiên cứu một chút, kết quả còn chưa kịp phản ứng, viên ma hạch kia đã bị kích hoạt, phát ra một cái ma pháp cấp 3… Cuối cùng, cái áo choàng hơn một ngàn điểm năng lượng kia báo hỏng, chính mình cũng suýt nữa bị thương… Lục Vũ cảm thấy rất muốn nghiên cứu, nhưng sau khi đọc một ít sách lý luận rồi mới nghiên cứu được!

"Không thành vấn đề!

"Tinh hạch cấp 4, trên người Lâm Tái còn không ít! Hai người làm giao dịch, Lâm Tái liền trực tiếp đi theo phía sau Lục Vũ, sau đó cùng Lục Vũ nói vài chuyện trong thành Kerr, đại loại là, nhà ai có đàn ông sinh con riêng ở bên ngoài, nhà ai có phụ nữ tư tình với đàn ông, vân vân và mây mây. Lục Vũ muốn hiểu biết thành Kerr hơn một chút, mấy thứ này, nghe một chút cũng là không tồi, bất quá hiện giờ, để cho Lục Vũ nhớ thương, chính là phượng hoàng:"Ngươi có biết chuyện phượng hoàng không?"

"Phượng hoàng? Thánh thú phượng hoàng của Thú nhân tộc sao?" Lâm Tái không hiểu gì cả.

"Ngươi không biết? Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem hình dáng phượng hoàng ra sao mà thôi, trên sách cũng không có ghi lại chuyện này.

"Lục Vũ mở miệng, cũng không biết phượng hoàng ở đây có giống với phượng hoàng trong truyền thuyết ở Trái đất không… Khi Kha Đức Nhạc đi vào Quán Ăn Ngon, thì Lâm Tái và Lục Vũ vừa ăn đồ ăn vừa nói chuyện phiếm. Kha Đức Nhạc nhìn thấy Lâm Tái, ngay từ đầu đều không kịp phản ứng, nhưng hắn ôn định tâm tình xong, sau khi xác định người trước mắt đúng là con trai của mình, liền kích động đi lên."Lâm Tái, tốt lắm, tốt lắm!

Trước kia ta vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ ngươi đắc tội Lục Vũ các hạ, hiện tại ta ngược lại yên tâm … Về sau ngươi phải cố gắng đi theo Lục Vũ các hạ!" Ngay từ đầu Kha Đức Nhạc còn không thể yên tâm với vị cao thủ thần bí kia, hiện tại nhìn thấy con trai vẫn luôn mập mạp bỗng trở nên anh tuấn tiêu sái, liền vô cùng vui vẻ.

"Dạ, thưa cha."

Lâm Tái gật gật đầu mở miệng, chuyện quan trọng nhất của hắn hiện tại, chính là ôm chặt đùi Lục Vũ!

"Tập tính trước kia của ngươi cũng không tốt, vẫn nên thu hồi lại cho thỏa đáng… Chờ ngày mai ta cho người đưa vài thứ đến, nhờ Lục Vũ các hạ quản giáo ngươi cho tốt!"

Tâm tình của Kha Đức Nhạc vô cùng tốt, đối với một người cha mà nói, con trai của mình có tiền đồ, đây chính là chuyện khiến người ta vui vẻ nhất!

"Dạ, thưa cha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!