Chương 36: Phượng hoàng xuất hiện

Lục Vũ cầm theo quả trứng kia rời khỏi Hệ thống vị diện giao dịch, sau đó, bắt đầu truyền linh lực vào trong nó.

Linh lực tiến vào từng chút một, khí tức trong quả trứng này cũng sinh động hẳn lên, hơn nữa, trong quả trứng xuất hiện một cỗ tiểu khí tức, dây dưa với linh lực của Lục Vũ, có vẻ rất cao hứng.

Truyền linh lực trong chốc lát, Lục Vũ có chút tin tưởng lời nói của con Thôn Phệ thú kia, có lẽ quả trứng này sẽ coi hắn là mẹ… Không, là cha! Dù sao khi truyền linh lực vào cũng xuất hiện cảm giác huyết nhục tương liên.

Cầm quả trứng của mình trên tay… Không phải, chính là trứng của Thôn Phệ thú, trong chốc lát, Lục Vũ mới nhớ tới một chuyện.

Hiện tại, "Hughes" đã bị Lâm Tái phát hiện, còn "Lục Vũ" lại đi thăm dò tin tức phượng hoàng, như vậy hắn phải dùng chân thân xuất hiện sao?

Nhưng, mấy hôm nay mặc áo choàng chống bụi quen rồi, nếu bây giờ không mặc, Lục Vũ cảm thấy không thoải mái… Đúng rồi, lúc trước hắn cũng rất thích áo choàng phiên bản thường của Huyết Ma, không phải đang treo bán sao?

Hơn nữa, một bộ chỉ cần hơn một ngàn điểm năng lượng thôi, đối với hắn hiện giờ mà nói, chút điểm năng lượng ấy cũng không tính là gì.

Nghĩ như vậy, Lục Vũ lập tức trở lại Hệ thống, sau khi xem xét kỹ lưỡng, hắn phải công nhận, so với bộ áo choàng chống bụi Huyết Ma tặng, thì bộ áo choàng trên tay hắn chẳng là gì.

Ví dụ như lực phòng ngự đi, bộ kia cho dù ma pháp của pháp thánh cũng có thể chống đỡ, còn bộ trên tay hắn, có lẽ chỉ cần hai cái ma pháp cấp thấp đánh trúng liền hỏng.

Mua bộ áo choàng xong, Lục Vũ lại chuyển chuyển, liền thấy có người bán sỉ súng đạn, hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ đụng đến súng, sau khi xem kỹ giới thiệu vắn tắt, liền bỏ tiền ra mua một ít để phòng thân.

Áo choàng rất lớn, mà quả trứng kia cũng chỉ khoảng bàn tay của Lục Vũ, nghĩ nghĩ, hắn liền cất quả trứng trong túi áo choàng — dù sao cái áo choàng này cũng rộng thùng thình, người khác sẽ không nhìn thấy.

Chuẩn bi xong xuôi, Lục Vũ đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, liền cảm nhận được khí tức của Lâm Tái, lập tức mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Tái đang dựa vào tường mà gặm một khối thịt nướng.

Thấy Lục Vũ xuất môn, trên mặt Lâm Tái lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói: "Hughes, có muốn ăn thịt không?"

"Ngươi thích thì tự ăn đi!"

Lục Vũ nhìn hắn một cái, liền đi ra ngoài, sau đó tự mình động thủ nấu một chén mì ăn.

"Ngươi và sư phụ ngươi thật giống nhau, đều thích tự mình nấu ăn." Lâm Tái đi theo sau Lục Vũ, lải nhải.

Hắn đã từng điều tra Hughes, cảm thấy hắn bây giờ thay đổi quá lớn, hiện tại ngẫm lại, chẳng lẽ đối phương thay đổi là vì sư phụ? Bất quá, Lục Vũ các hạ tại sao lại thu Hughes làm đồ đệ?

Lục Vũ không trả lời, hắn mặc kệ Lâm Tái.

Sau khi ăn xong, Lục Vũ trở về phòng tiếp tục tu luyện, Lâm Tái cười khổ nhìn cánh cửa trước mặt, nhờ một nô lệ dọn cơm đến, quyết định dựng trại trước cửa phòng Lục Vũ.

Lâm Tái đột nhiên gầy lại, nên dĩ nhiên không thể tiếp tục bán bánh thịt trước cửa Quán Ăn Ngon nữa, nhưng ở trong mắt người khác, chỉ là hắn kiên trì không nổi nữa mà thôi, nhưng Kha Đức Nhạc lại không cảm thấy như vậy.

Kha Đức Nhạc biết rõ Lâm Tái ở trong mắt người khác là cái dạng gì, hiện giờ Lâm Tái cũng càng ngày càng giống một đại thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng dù vậy, hắn không thể quên bộ dáng lúc nhỏ của Lâm Tái, mỗi ngày chạy tới chạy lui quơ kiếm tu luyện vũ kỹ, khi đó Lâm Tái chỉ mới bốn năm tuổi, nhưng lại có thể kiên trì lâu như vậy, nên bây giờ không thể vì bán bánh mấy ngày mà không thể kiên trì nổi!

Hơn nữa, cho dù Lâm Tái không thể kiên trì nữa, thì cũng không thể không xuất hiện trong quán? Nhân loại là một sinh vật thích nghĩ đông nghĩ tây, làm thành chủ đã lâu, Kha Đức Nhạc càng có thói quen bày mưu tính kế, vì vậy, dựa theo "Thuyết âm mưu

", hắn càng cảm thấy lo lắng cho con trai. Nếu lo lắng con trai của mình, Kha Đức Nhạc dĩ nhiên không thể ngồi yên ở phủ thành chủ, dự định đi đến Quán Ăn Ngon ngay lập tức."Cha, ngài muốn xuất môn sao?"

Eno cùng Lina vừa trở về, nhìn thấy xe ngựa của Kha Đức Nhạc đứng trước cửa, lập tức mở miệng.

"Đúng vậy." Đối với cặp con song sinh ưu tú, Kha Đức Nhạc vẫn rất thích: "Cũng lâu rồi không có tin tức của anh các ngươi, ta dự định đến Quán Ăn Ngon xem sao."

Tuy hai đứa con này và Lâm Tái có mâu thuẫn, nhưng một chút mâu thuẫn ấy, Kha Đức Nhạc cũng chỉ cho rằng bọn nhỏ đang làm mình làm mẩy mà thôi, ngay cả hắn và anh hắn, lúc nhỏ cũng đánh nhau không ít lần, đến khi trưởng thành, chẳng phải sẽ trở thành anh em thân thiết sao?

"Thì ra là vậy, cha, ngài thay bọn ta hỏi thăm anh trai nhé." Eno mở miệng, áp chế ghen tị trong lòng.

Rõ ràng Lâm Tái cái gì cũng không sánh bằng hắn, tại sao cả cha và mẹ đều quan tấm đến Lâm Tái như vậy? Hơn nữa, Lâm Tái còn không phải do mẹ của bọn hắn sinh ra đâu!

Mắt thấy Kha Đức Nhạc đã đi rồi, Eno cùng Lina tức giận bất bình mà đi đến hậu viện, sau đó liếc mắt một cái liền thấy được một phụ nhân xinh đẹp đang xem một quyển sách.

Eno cùng Lina mặc dù là song sinh, nhưng khuôn mặt lại không giống nhau, Eno thừa kế phân nửa của cha phân nửa của mẹ, còn Lina ngoại trừ mũi và tóc thì cực kỳ giống mẹ… Lina luôn được mọi người xưng là minh châu thành Kerr, có thể thấy được dung mạo của nàng xuất sắc cỡ nào, mà mẹ của nàng, đương nhiên cũng là đại mỹ nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!