Chương 16: Nấu cơm

Sau khi ăn cơm chiều xong, Bizani liền biến mất, sau đó có một con khô lâu lại đây thu dọn bàn ăn, đến lúc này, Lâm Tái mới buông đồ ăn trong tay xuống, nhìn về phía Lục Vũ:

"Tiểu mỹ nhân, ngươi mới tới đây hả? Có muốn ta dẫn ngươi đi làm quen một chút hay không?"

"Muốn." Lục Vũ nhíu mày một chút rồi đồng ý, tên mập mạp kia có một đầu tóc đen, ngay cả con mắt cũng là màu đen, mặc dù có chút béo, nhưng nếu hắn không mặc đồ lòe loẹt như thế này, thì bộ dạng của hắn rất giống Lục Vũ trước đây.

Hắn cũng từng là một soái ca đó, nghĩ thế Lục Vũ nhìn chằm chằm tên kia trong chốc lát, con mắt đối phương rất to, sống mũi cũng rất cao, nếu người này không có một thân mập mạp, có lẽ cũng không tồi?

Bất quá, cho dù đối phương có bộ dạng không tồi thì hắn cũng không có mấy thiện cảm, chỉ cần đối phương kêu một tiếng tiểu mỹ nhân…

Bất quá người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại hắn quả thật cần phải hiểu biết một chút về nơi ở trong tương lai của mình.

"Vậy thì tốt quá!"

Thấy đối phương đồng ý, Lâm Tái lập tức nở nụ cười, sau đó tiến đến bên người Lục Vũ.

"Trước tiên ngươi dẫn ta đến WC đi.

"Lục Vũ lộ ra nụ cười tươi tắn khoe cả hàm răng trắng tinh, gặp quỷ a, sau khi hắn đến tháp ma pháp liền nhịn, đã nhịn gần nửa ngày rồi! Trong nháy mắt Lâm Tái hoảng thần, thật ra người trước mắt này bộ dạng cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng không biết vì cái gì, sau khi hắn đứng dưới tháp ma pháp nhìn thấy người nọ cười, trong lòng luôn ngứa ngáy không chịu được:"Ngươi cười thật là đẹp."

Tiểu mỹ nhân?

Xinh đẹp? Lục Vũ hận nhất chính là người khác nói hắn như vậy! Bất quá, hắn hiện giờ còn phải dựa vào Bizani sống qua ngày, cho nên quân tử báo thù mười năm không muộn!

Lâm Tái quả thực là một hướng dẫn viên du lịch giỏi, sau khi Lục Vũ đi theo hắn từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng cũng nắm bắt được tình hình bên trong tháp, trong tháp ngoại trừ Bizani, cũng chỉ có hắn cùng Lâm Tái là người sống.

Mà quét tước dọn vệ sinh, phụ trách một ngày ba bữa, tất cả đều là vong linh.

Vong linh pháp sư dùng tinh thần lực ký kết khế ước với vong linh, ma pháp sư vẽ ma pháp trận khiến cho vong linh có thể hấp thụ ma lực trong không khí duy trì hoạt động và đốt cháy ngọn lửa linh hồn của vong linh.

Ma pháp sư càng cường đại, có thể khống chế càng nhiều vong linh, còn có thể đốt cháy ngọn lửa linh hồn mạnh hơn. Mà vong linh ký kết khế ước với ma pháp sư, có được ngọn lửa linh hồn, vong linh cũng sinh ra ý thức, có thể trợ giúp chiến đấu, đương nhiên cũng có thể trợ giúp làm gia vụ.

Không thể không nói, trong tất cả ma pháp sư, vong linh pháp sư có chút yếu kém lúc ban đầu, nhưng khi bọn họ có được vong linh có năng lực lợi hại, thực lực sẽ trở nên rất mạnh, ngay cả ma pháp sư khác cũng không thể so sánh. 

Bất quá, vong linh ma pháp tuy cường đại, nhưng vong linh pháp sư muốn khống chế vong linh cũng phải có tinh thần lực rất mạnh, một phút sơ sẩy sẽ bị phản phệ, kết cục sẽ là thần hồn câu diệt.

Lúc trước Lục Vũ cũng đã đọc trong sách mà âm thầm kinh hãi, vong linh pháp sư bị mọi người kiêng kị cũng là chuyện bình thường, bọn họ có thể khống chế khô lâu, đùa bỡn linh hồn, thực lực lại cường đại… Trên đại lục này, cũng không biết tại sao vong linh pháp sư lại có thể nghĩ ra biện pháp khống chế vong linh giúp người thường làm việc, bởi vậy, có rất nhiều người nguyện ý học tập vong linh ma pháp, vong linh ma pháp cũng không bị mọi người bài xích nữa.

Đến tối, Lục Vũ ở trong một gian phòng, nguồn sáng trong phòng chính là một tảng đá có khắc ma pháp trận, tuy không sáng ngời như bóng đèn, nhưng lại không gây ô nhiễm cũng không tốn điện.

Cái giường trong phòng đã được thay mới, chăn nệm cũng mới, tuy Lục Vũ còn có chút ghét bỏ, nhưng rốt cuộc vẫn nằm xuống cái giường kia.

Sau khi xuyên qua, phần lớn thời gian Lục Vũ  đều sinh hoạt trong Hệ thống vị diện giao dịch, điều này làm cho hắn có cảm giác không thật đối với thế giới này, nhưng hiện tại, hắn phải đối mặt tất cả!

Thời gian này, hắn cũng muốn tiến vào Hệ thống vị diện giao dịch, nhưng nghĩ đến Bizani khống chế cả tòa tháp ma pháp này, nếu khí tức của mình đột nhiên biến mất…

Lần đầu tiên ngủ bên ngoài Hệ thống vị diện, Lục Vũ ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau hắn vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên mập mạp kia, lúc này đối phương cũng không mặc bộ đồ lòe loẹt như ngày hôm qua nữa, mà là một bộ đồ đơn giản màu đen, nhưng cũng đeo không ít vòng cổ vòng tay trang sức linh tinh.

"Cuối cùng ngươi cũng đến! Lão tổ tông đã đi rồi, về sau nơi này chỉ còn lại hai người chúng ta!" Lâm Tái cười hì hì, hắn rất có hảo cảm với người trước mặt này.

"Nếu chỉ còn lại chúng ta, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi hủy thi diệt tích sao?

"Lục Vũ cảm giác đối phương không có ác ý, nhưng hắn rất chán ghét ngữ khí đùa giỡn như vậy. Bất quá, ngày hôm qua hắn luôn có cảm giác áp lực khi bước vào tòa tháp này, nhưng hiện tại hắn lại không có cảm giác gì hết… Bizani thật sự đã đi rồi sao? Lâm Tái rút lui một bước:"Tiểu mỹ nhân, vì mạng sống của mình, ngươi không nên ra tay với ta a!"

"Tại sao?" Lục Vũ hỏi, tinh thần lực đảo qua, hắn cũng nhìn ra một chút huyền cơ, trách không được đối phương luôn đeo những món trang sức kia, tất cả đều có ma lực dao động!

Trang bị ma pháp?

Những món trang bị ma pháp Hughes vạn phần trân quý vậy mà tên mập mạp này lại có một tá! Lục Vũ tin tưởng, nếu mình đánh cướp tên mập mạp này, cho dù không thể đổi được công pháp tu chân mà Khương Đào luôn tâm tâm niệm niệm, cũng có thể đổi lấy áo choàng chống bụi mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!