Lục Vũ cũng biết, tài nấu nướng của mình thật đáng thương.
Sau khi hắn sống một mình, tuy thỉnh thoảng vẫn xuống bếp, nấu mì hoặc chiên cơm cũng không có vấn đề gì, nhưng thịt kho tàu độ khó cao như vậy…
Trước kia mẹ hắn làm thịt kho tàu, trước tiên phải ướp thịt heo cho thấm gia vị, rồi sau đó dùng lửa nhỏ kho thịt từ từ? Hình như nấu lâu một chút sẽ ăn ngon hơn?
Lục Vũ cầm một chai nước tương và một bịch đường trắng rời khỏi lều, không lâu sau, có người tới thông báo cho hắn biết thịt heo đã xử lý xong.
Lúc còn ở Trái đất, Lục Vũ chỉ ăn thịt heo chứ chưa thấy heo chạy, chỉ biết hình thể đại khái của con heo, bây giờ nhìn thấy con heo này, cũng không biết thể trọng là bao nhiêu, chỉ biết là so với thân thể trước kia của hắn thì lớn hơn một chút… Có lẽ bởi vì rừng rậm ma thú gần quận Kerr, nên giá cả các loại thịt cũng không đắt.
Lục Vũ kêu bọn họ cắt thịt heo thành từng khối nhỏ, bọn họ cũng không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng cũng không nói gì thêm, liền chuyên tâm cắt thịt.
Quân nhân thật mạnh mẽ a!
Lục Vũ thở dài, đột nhiên nhìn thấy được một vật hơi quen mắt: "Chờ một chút, đó là cái gì?"
"Ma pháp sư đại nhân, đó là mỡ heo a." Có người trả lời.
"Lấy nó ra." Lục Vũ mở miệng, người ở đây cho rằng nội tạng động vật là thứ không sạch sẽ không thể sử dụng, nên đã vứt bỏ từ lâu, sau khi mổ con heo này xong, chỗ xương sườn có một vật thể màu trắng, hình như chính là mỡ bụng?
Lục Vũ nhớ lúc hắn còn nhỏ, ba hắn thường mua loại heo mập bụng thế này để nấu mỡ heo, bởi vì nấu mỡ bụng sẽ có ít cặn dầu nhất, cho nên chỗ đó được gọi là mỡ heo luôn.
Loại mỡ đó được một lớp màng mỏng bao lại, độ dày của lớp mỡ còn tùy theo heo gầy hay mập, cha mẹ Lục Vũ vẫn cảm thấy mỡ heo được nấu từ thịt mỡ không ngon bằng nấu từ mỡ bụng, vì thế mỗi lần trong nhà hết mỡ heo, hai người đều đi mua một ít về.
Mỡ heo trộn mì, cơm trộn mỡ heo, rau xào mỡ heo… Lục Vũ nghĩ tới đó đã thấy miệng mình đầy mùi mỡ heo – trước kia hắn béo như thế cũng không phải không có lý do. (xoắn não TT.
TT)
Cái nồi bọn họ mang theo rất lớn, nếu so sánh thì cục mỡ heo kia nhỏ đến đáng thương, sau khi Lục Vũ cân nhắc có nên chế biến mỡ heo không, sau một hồi lâu, hắn quyết định sẽ không làm gì khác, bất quá làm cơm trộn mỡ heo cũng không thành vấn đề… Sau khi kêu bọn họ nấu cơm xong, Lục Vũ lại mê mang — khi nào thì bỏ mỡ heo vào cơm nhỉ?
Mặc kệ, bỏ mỡ vào nấu chung với cơm luôn. Sau khi Lục Vũ kêu bọn họ bỏ mỡ vào cơm, sau đó đổ nước tương vào, đợi khi màu sắc không sai biệt lắm mới dừng lại.
Bọn họ nhìn nồi cơm đen tuyền, tất cả đều ngây ngẩn cả người — cơm trắng noãn thơm ngào ngạt của bọn họ a, ma pháp sư đại nhân lại bỏ thứ gì vào cơm vậy? Cơm này còn có thể ăn sao?
Kỳ thật Lục Vũ cũng nghi ngờ — cơm này còn có thể ăn sao? Mặc kệ, nếu không thể ăn, cùng lắm thì đổ bỏ, chủ yếu vẫn là thịt kho tàu, nhất định phải làm thật ngon!
Lục Vũ bắt đầu nấu thịt heo rồi đổ nước tương vào, sau đó mở bịch đường kia ra, bỏ vào một nửa…
"Ma pháp sư đại nhân…" Đội trưởng kia thấy nồi thức ăn nào cũng đen thui, cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Sáng sớm mai bọn họ sẽ trở về quân doanh trong thành, lần này sẵn tiện mua một con heo làm thịt ăn, bây giờ còn có thể ăn sao?
"Lát nữa các ngươi hãy nếm thử tay nghề của ta, cũng không tệ đâu." Lục Vũ mở miệng, thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, đột nhiên nghĩ đến bịch đường trắng trong tay mình: "Ngươi xòe bàn tay ra."
"A?
"Đội trưởng kia cao hơn Lục Vũ một cái đầu hiện tại vô cùng kinh ngạc, sau đó liền ngoan ngoãn xòe bàn tay của mình ra. Đó là một bàn tay đầy vết chai, có không ít vết sẹo nhỏ, Lục Vũ đổ đường lên tay hắn, khó có được mà cười cười:"Ngươi nếm thử đi."
Hắn khi còn bé thường trộm đường trong nhà để ăn…
Cái thân thể của Hughes này, là một thanh niên thanh tú trắng nõn, có lẽ ít vận động không thấy ánh nắng mặt trời, nên có vẻ nhỏ hơn tuổi thực tế đồng thời còn có chút gầy yếu, nhưng khi cười rộ lên, lại rất xinh đẹp.
Đại hán tục tằng kia nhìn Lục Vũ cười mà thất thần, sau đó nhìn về phía tinh thể màu trắng trên tay mình cũng không biết nói gì cho phải, thứ này có vẻ như là loại muối tốt nhất, có thể ăn trực tiếp sao?
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu Lục Vũ muốn gây bất lợi cho hắn thì có thể trực tiếp xuống tay, không cần phải làm này làm nọ như vậy… Hắn cắn chặt răng, sau đó bốc một nhúm bỏ vào miệng.
Ngọt? Thứ này là đường sao? Ma pháp sư đại nhân lại cho hắn ăn thứ con nít thích ăn nhất – đường!
Người nọ đứng tại chỗ, nhìn đường trong tay mình mà hóa đá, những hạt đường trắng xinh đẹp như vậy, hình như giá cả cũng không rẻ đi?
Lục Vũ rất may mắn, hai món hắn làm đều thành công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!