Chương 7: (Vô Đề)

Cửa vừa mở, mấy gã đàn ông dữ tợn đứng sừng sững bên ngoài, ai nấy miệng đều ngậm thuốc, trên người đầy hình xăm, nhìn cái biết ngay là dân xã hội. 

Tên râu quai nón cầm đầu gằn giọng: 

"Trương Hạ đâu? Tao đã nói là ba ngày phải trả hết nợ, còn dám tắt máy trốn à!" 

Một tên vung d.a. o c.h.é. m bay kệ giày bên cạnh cửa, khiến dì nhỏ sợ đến mức run cầm cập, vội chạy về phía sau lưng Trương Hạ, lắp bắp nói: 

"Mấy người đừng có nói bậy! Chồng tôi không có vay tín dụng đen! Nếu mấy người không đi tôi báo công an đấy!" 

Gã đàn ông rút tờ giấy nợ ra, bên trên rõ rành rành là chữ ký của Trương Hạ. 

Trương Hạ biết không thể giấu được nữa, lập tức quỳ xuống lạy lục: 

"Anh Dũng, em xin anh… cho em thêm vài ngày, em nhất định sẽ trả!" 

Lúc này dì nhỏ mới biết Trương Hạ thật sự đã vay nặng lãi, liền xông tới vừa đánh vừa chửi: 

"Không phải anh hứa là không bao giờ dính vào tín dụng đen nữa sao? Đồ không có lương tâm! Hai đứa con sắp đi học rồi, học phí biết lấy đâu ra hả!" 

Mẹ dì nhỏ cũng ngồi một bên khóc lóc kêu trời, nhưng bọn đòi nợ chẳng buồn nghe. 

Tên gọi là Dũng ca lập tức túm cổ Trương Hạ, gằn giọng: 

"Tao cho mày thêm ba ngày nữa. Nếu không có tiền, căn nhà này sẽ là của tụi tao."

Hóa ra Trương Hạ đã đem căn nhà này đi thế chấp. 

Dì nhỏ và mẹ của bà ta không chịu nổi, lao vào đánh Trương Hạ tới tấp. 

Tiểu Quân và Tiểu Phi nhào tới can ngăn, nhưng kéo thế nào cũng không tách được ra. 

Tôi và mẹ thì ngồi một bên vừa ăn trái cây vừa xem kịch hay. Tết mà, phải có mấy màn thế này mới gọi là náo nhiệt chứ. 

Bất ngờ, Trương Hạ quay phắt sang chỉ vào tôi, gằn giọng: 

Nhất Phiến Băng Tâm

"Phan Thục! Không phải cô cũng đầu tư cổ phiếu sao? Sao cô lại không lỗ?" 

Tôi giả bộ ngây thơ: 

"Dượng nói gì vậy ạ? Cháu đã nói rồi mà, cháu không chơi cổ phiếu đâu." 

Khoảnh khắc đó, Trương Hạ hoàn toàn hiểu ra — tất cả chỉ là một cái bẫy. 

Nhưng ông ta không có bằng chứng gì. 

Tín dụng đen cũng đâu phải tôi ép ông ta vay.

11

Về đến phòng, mẹ tôi hỏi có nên quay về chưa. Tôi lắc đầu. 

Tất nhiên là chưa đến lúc. Tôi không tin cả nhà dì nhỏ có thể nhịn không phản kích, huống hồ Trương Hạ đang nợ tới 2 triệu tiền vay nặng lãi. 

Quả nhiên, sáng hôm sau, tôi vừa mở cửa định đẩy mẹ đi dạo thì thấy ba người họ ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, trước mặt là một tờ di chúc. 

Tôi nhìn kỹ — hóa ra là di chúc của ông ngoại. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!