Chương 6: (Vô Đề)

Chủ xe thì giận tím mặt — chiếc xe đó trị giá 3 triệu tệ, giờ thân xe bị cào xước khắp nơi, không bỏ ra vài chục vạn là không sửa nổi.

Dì nhỏ mặc kệ, chỉ muốn đưa con đi bệnh viện, nhưng chủ xe lập tức gọi cả nhóm người tới chặn lại, bắt bà ta phải đền tiền trước.

Dì nhỏ cãi:

"Chó hoang làm chứ có phải con tôi đâu! Muốn đòi thì đi mà đòi chó hoang ấy!"

Nhưng ban quản lý đã trích xuất camera giám sát, rõ ràng thấy Tiểu Quân và Tiểu Phi ném đá trước, mới khiến chó đuổi theo.

Còn mùi xúc xích trên người chúng, giờ đã bị nước dãi và m.á. u chó hòa lẫn không còn thấy nữa.

Chủ xe không phải dạng dễ chơi, xắn tay áo lên ra hiệu: không đền tiền thì đừng hòng rời đi.

Nhưng mấy hôm trước dì nhỏ đã phải bồi thường hơn 500 nghìn tệ, giờ làm sao nỡ chi thêm đồng nào nữa, liền chơi bài khổ nhục kế.

Hai đứa nhỏ vẫn còn đang chảy m.á. u ở chân, vậy mà dì bắt Tiểu Quân và Tiểu Phi quỳ dưới đất, tát chúng liên tục:

"Tao đã bảo đừng nghịch ngợm rồi cơ mà!"

Tay dì nhỏ đánh đến đỏ ửng, mũi hai đứa nhỏ cũng bắt đầu chảy máu, chúng vừa khóc vừa cầu xin:

"Mẹ ơi, bọn con sai rồi, bọn con không dám nữa đâu…"

Nhưng chủ xe chẳng mảy may động lòng, cứng rắn đòi bồi thường, nếu không sẽ đưa thẳng lên đồn công an.

Vì vẫn còn ám ảnh chuyện lần trước, hai đứa nhỏ sợ đến mức quỳ gối dập đầu trước mặt chủ xe:

"Chú ơi, tha cho bọn cháu đi mà, bọn cháu không dám nữa đâu, đồn cảnh sát không phải chỗ cho người ở đâu…"

Chủ xe chỉ hừ lạnh một tiếng. Cuối cùng, dì nhỏ vẫn phải móc tiền bồi thường, nếu không hai đứa nhỏ thật sự sẽ chảy m.á. u đến c.h.ế. t mất.

Lúc này chủ xe mới ra hiệu cho người của mình tản ra, còn dì nhỏ thì vội vã đưa hai đứa con đến bệnh viện.

May mà vết thương không sâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

Đáng tiếc, vẫn chưa đủ để đổi lại đống figure và đồ sưu tầm quý giá mà chúng đã phá của tôi.

Nhưng thời gian còn dài, tôi nhất định sẽ làm cho khối tài sản ông ngoại để lại cho chúng tiêu sạch không còn một xu.

Nhất Phiến Băng Tâm

09

Mấy ngày nay dì nhỏ chỉ lo tập trung chăm sóc hai đứa con nên cũng không còn hơi sức đâu mà gây khó dễ cho mẹ con tôi nữa. Nhưng tôi thì vẫn phải gây chút rắc rối cho nhà bà ta mới được.

Tôi để ý thấy Trương Hạ dạo này lại bắt đầu chơi bài, muốn kiếm lại số tiền đã đền bù, nhưng vận đỏ của ông ta quá kém, lại thua thêm một khoản không nhỏ.

Thật đúng là trời cũng giúp tôi.

Tối đó, lúc ông ta về đến nhà, tôi giả vờ đứng trong bếp gọi điện:

"Được, em nghe lời anh, mua cổ phiếu đó luôn. Lần này ít nhất cũng kiếm được ba triệu!"

Tôi nhìn thấy qua cửa sổ, Trương Hạ quả nhiên rón rén lại gần nghe trộm. Tôi lại cố tình nói to:

"Em tin anh, nhờ có tin nội bộ của anh mà em kiếm được bao nhiêu tiền rồi! Là cổ phiếu của Hoành Hưng đúng không? Em tăng thêm vốn luôn!"

Tôi vừa cúp máy vừa giả vờ quay người đi vào phòng, Trương Hạ lập tức vờ như bị giật mình rồi gọi tôi lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!